Bộ Bộ Kinh Tâm

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Đồng Hoa
  • Lượt đọc : 277
  • Kích thước : 4.25 MB
  • Số trang : 1763
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 74
  • Số lượt xem : 1.324
  • Đọc trên điện thoại :
Bộ Bộ Kinh Tâm là tác phẩm đầu tay và cũng là tác phẩm tạo nên tên tuổi Thiên Hậu Ngôn tình của tác giả Đồng Hoa.

Trương Hiểu là một nữ nhân viên văn phòng hết sức bình thường, ngoại trừ một gương mặt xinh xắn đáng yêu, cô và những con người đang bận rộn với cuộc sống thành thị ở xung quanh mình hoàn toàn không có gì khác biệt. Cuộc sống của cô cũng đầy những lo toan bình thường: nhà cửa, tình yêu, tiền bạc… Cuộc sống ấy sẽ cứ thế trôi đi, nếu như không có tai nạn định mệnh đó. Trương Hiểu hoàn toàn chìm vào hôn mê chỉ trong khoảnh khắc, và khi tỉnh lại, cô thấy mình trở thành Mã Nhĩ Thái – Nhược Hi, em vợ của Bát a ca Dận Tự, con trai vua Khang Hy.

Thời điểm ấy, là vào năm Khang Hy thứ bốn mươi ba, thiên hạ thái bình, song cuộc chiến “Cửu long đoạt ngôi” chấn động lịch sử lại đang ngấm ngầm khởi động. Trên vũ đài lịch sử ấy, ngoài những cuộc chiến và âm mưu tàn khốc, còn có ngọn lửa tình yêu rừng rực cháy: lẽ dĩ nhiên, số phận của Mã Nhĩ Thái Nhược Hi không thể nào không gắn kết chặt chẽ với các vị thân vương hoàng tử đang minh tranh ám đấu ấy.

Thời mới trở về thời cổ, nàng hừng hực nhiệt huyết, hành sự lỗ mãng, nhưng nhờ sự thông minh mẫn tiệp mà mấy lần thoát nạn, đồng thời kết thành tri kỷ của Thập tam a ca, được trên dưới trong Tử Cấm Thành gọi là Nàng Liều. Sau dần, nàng phát hiên ra, cuộc sống ở thời này không như những gì nàng tưởng tượng, mọi thứ đều bị gò ép, số phận của mình và vô vàn người khác đều nằm trong tay của chỉ một người. Nhược Hi / Trương Hiểu dần trở nên cẩn trọng trong hành động và lời nói, mọi sự đều xử lý hết sức chu toàn, bình tĩnh, không gây tội với ai, cũng không bị vẻ bề ngoài của hiện tượng làm cho mờ mắt. Nàng đã dần trưởng thành, trở nên một người đàn bà vừa cảm tính lại vừa lý tính, trọng tình trọng nghĩa, khi bạn bè gặp nạn, sẵn sàng mang cả tính mạng mình ra để bảo vệ. Cũng chính vì sự thay đổi này, mà nàng đã chiếm mất trái tim của Tứ ca ca, Bát a ca và Thập tứ a ca, những vị hoàng tử có triển vọng giành ngôi báu nhất, đồng thời cũng càng bị cuốn sâu thêm vào vòng xoáy tranh đoạt của các vị hoàng tử…
***
Đang dịp giữa hè, cảnh sắc chẳng còn mơn mởn như dạo đầu xuân. Dạo ấy, cây lá biết rằng những ngày đẹp đẽ mới bắt đầu nên cùng khoe sắc tươi rạng rỡ, còn cây lá hiện thời thì cứ âm trầm, hẳn vì biết mình đã tới độ huy hoàng nhất, những ngày tháng sau chỉ có nước lụi tàn dần đi mà thôi. Tâm trạng của Trương Tiểu Văn cũng vậy. Cô đã ở thời xưa đến ngày thứ mười mà vẫn cảm thấy mọi sự như cơn mộng, tưởng đâu hễ tỉnh lại thì mình vẫn là nữ nhân viên văn phòng độc thân hai mươi lăm tuổi với một chồng báo cáo tài chính đang ngóng chờ, chứ không phải cô bé người Mãn chưa đầy mười bốn đang sống ở năm thứ bốn mươi ba Khang Hy.

Mười hôm trước, trong lúc thay bóng điện, Tiểu Văn ngã lộn từ trên thang xuống, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trên chiếc giường của người mà cô đang mang phần xác đây. A hoàn kể, cô ngã thang gác, hôn mê mất một ngày đêm. Còn tại sao khi tỉnh dậy cô lại quên tiệt mọi sự, thì đại phu phán là do kinh hãi quá mức, từ từ tĩnh dưỡng sẽ dần dần bình phục.






- Nhị tiểu thư, chúng ta về thôi. Tuy đã qua chính ngọ nhưng khí đất dạo này độc hại, mà cô vẫn chưa khỏe hẳn – A hoàn Xảo Tuệ đứng bên nhắc.

Tiểu Văn quay lại đáp:

- Ừ! Chắc chị tôi cũng đọc kinh xong rồi.

Tên của Tiểu Văn bây giờ là Mã Nhi Thái Nhược Hi, còn cô chị trên trời rơi xuống nọ là Mã Nhi Thái Nhược Lan, trắc phúc tấn của Liêm thân vương Bát a ca Doãn Tự. Liêm thân vương là một người tương đối có tiếng tăm trong lịch sử nhà Thanh, nhưng vào thời điểm này thì chưa được phong vương, mới chỉ là một Đa la Bối lặc, và còn mang tên Dận Tự chứ chưa phải đổi để khỏi phạm húy Ung Chính đế.

Nói một cách dễ nghe thì Nhược Lan là người dịu dàng hiền thục, mà nói một cách khó nghe thì là người nhu nhược nhút nhát, hằng ngày nàng dành quá nửa thời gian vào việc tụng kinh. Nhược Hi đoán rằng Nhược Lan không được sủng ái, bởi mười ngày cô ở chỗ nàng, Bát a ca chưa một lần ghé đến. Mười ngày đó cũng cho thấy Nhược Lan đối với em gái rất ân cần, từ cơm nước đến quần áo, việc không cứ lớn nhỏ đều lo chu toàn để Nhược Hi thoải mái. Nhược Hi thầm thở dài, nếu không thể trở về thời đại mình, cứ phải ở nơi này thì cô cũng chỉ biết trông cậy vào người phụ nữ này thôi. Song nghĩ tới kết cục mai sau của Bát a ca, cô lại cảm thấy chỗ dựa Nhược Lan không vững vàng chút nào. Dẫu sao đấy cũng là chuyện nhiều năm nữa, trước mắt không lo vội.

Nhược Hi về đến nhà, Nhược Lan đã đợi sẵn. Đang ngồi nhấm nháp bánh trái bên bàn, thấy Nhược Hi bước vào, nàng liền lên tiếng, giọng quở trách:

- Cũng không sợ say nắng nữa à!

Nhược Hi tiến đến ngồi cạnh, cười đáp:

- Làm gì đến nỗi bà chúa phải gai thế! Hơn nữa ra ngoài đi lòng vòng, em cảm thấy người nhẹ nhõm hơn mấy hôm vừa qua.

Nhược Lan quan sát sắc mặt Nhược Hi, đoạn bảo:

- Trông khí sắc khá hơn nhiều, nhưng dạo này thời tiết xấu, đừng nên ra ngoài.