Trang chủ

Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 54: Cân nhắc

Đọc Chương 54: Cân nhắc trên điện thoại

Biệt thự nhà Tống Thành lại chìm vào yên tĩnh. Nguyễn Vũ Như hậm hực mang cơ thể mình ra chơi đùa một lúc. Vốn dĩ phải đóng vai thục nữ đã lâu, cô ngứa ngáy đến ắp chết rồi, nhu cầu sinh lý tích tụ lại cao đến cổ.

Cô nhắm đến Ân Lãm vì hai mục đích, một là anh có ngoại hình tương đối ưa nhìn, dẫu không có được vẻ ngời ngời khí chất như Tống Thành hay từng trải, chính trực như Hoàng Kiên nhưng cũng là dạng thư sinh khôi ngô tuấn tú.

Thứ hai, Vũ Như muốn mang thai con của Tống Thành chỉ có hai cách, hoặc là lấy được “hạt giống” của hẳn, hoặc là lấy được lòng hẳn. Cả hai cách đều phải thông qua sự chỉ điểm của Ân Lãm Thế mà anh ta lại dám ngang nhiên quay mông bỏ đi, miếng thịt đưa đến tận miệng rồi còn cố tình nhè ra. Chắc chắn anh ta không phải đàn ông!

Cả một ngày đêm trần trọc khó ngủ, Vũ Như tự mình thỏa mãn rất lâu nhưng vẫn thấy trống trải, thiếu thốn.

Chừng nào Nguyễn An Nhiên kia còn ở đây thì chừng đó cô vẫn phải chịu đựng những điều khốn khổ này. Tính toán trong đầu một lúc, Vũ Như quyết định rằng, song song với việc moi tin từ Ân Lãm và dụ dỗ Tống Thành, cô nên sớm tác động để ép An Nhiên bỏ cuộc sớm ngày nào tốt ngày đó.

Ngày hôm sau, Tống Thành quanh quẩn ở nhà với vợ. Hắn vừa làm việc trên máy tính, vừa chăm sóc cô tỉ mỉ. Từ ngày cho phép An Nhiên bước vào căn nhà này, tay nghề làm điều dưỡng viên của hản đã tiến bộ đáng kể do thường xuyên được thực hành, tập luyện.

Buổi trưa, bà Hai mang đồ ăn lên tận phòng cho Tống Thành. Hắn chưa kịp thưởng thức thì điện thoại đã rung lên, trên màn hình hiện ra tên “Cao Vĩnh Mạnh”.

“Tôi đây”. Tống Thành biết Cao Vĩnh Mạnh gọi điện vì vụ hủy lịch dự tiệc kia, anh vừa nhét tai nghe vào tai, vừa tiếp tục làm việc trong khi nghe Cao Vĩnh Mạnh trao đổi.

“Lần này bà xã ốm, tôi không đi được. Để lúc khác gặp nhau đi… Được, tôi biết rồi Cao Vĩnh Mạnh nói một hồi, sau đó làm như tình cờ nhắc đến một việc: “Cậu biết Hoàng Kiên của Tổng cục chống buôn lậu chứ?”

“Biết” Không những biết, còn biết rất rõ Thậm chí còn cùng anh ta đánh ghen! “Hắn có vấn đề gì?”

Cao Vĩnh Mạnh nghe ra thái độ như gắt như mắm tôm của bạn mình, liền tủm tỉm cười: “Anh ta muốn gặp cậu”

“Bị giam lỏng để điều tra việc làm gián điệp cho bọn buôn lậu mà vẫn dám xuất đầu lộ diện à?”

Đúng là không ngờ, kẻ đang bị giữ tại Cục lại dám ngang nhiên trốn đến nơi đông người. Hôm trước ở nhà Tống Thành vắng vẻ đã đành, còn đây lại là bữa tiệc lớn, xa hoa của giới thượng lưu. Anh ta dù đã cải trang vẫn thật liều lĩnh.

Cao Vĩnh Mạnh từ tốn đáp: “Anh ta liều lĩnh đến mức đó, nhất định là có chuyện hệ trọng”

Hệ trọng cái rắm thối! Hôm trước Hoàng Kiên muốn dụ dỗ bà xã nhà hẳn nhưng không thành, hôm nay thì anh ta sẽ giở trò gì với hẳn đây? Tống Thành cảm thấy thực sự tò mò, nghĩ một chút liền nhận lời. Để xem anh ta có thể giở bùa phép gì.

“Gặp cũng được. Nhưng tôi không có nhiều thời gian” Tống Thành lạnh lùng đáp.

lại. Cao Vĩnh Mạnh thở phào, nhẹ nhõm đáp lại: “Không sao. Tôi sẽ sắp xếp cho hai người. Đảm bảo không lấy mất quá ba mươi phút của cậu.”

Cao Vĩnh Mạnh nói xong, Tống Thành liền cười khẩy một tiếng trước khi bỏ máy: “Cậu có năng khiếu làm thuyết khách đấy”


“Quá khen rồi” Cao Vĩnh Mạnh cũng tủm tỉm đáp lại Bọn họ quen nhau bao nhiêu lâu rồi, đến ý nghĩ nhảm nhí trong đầu cũng y hệt nhau.

Ngày cuối tuần, Tống Thành quyết định sẽ đến gặp Hoàng Kiên trước, sau đó sẽ quay trở về đưa vợ đi khám. Với loại bệnh này, hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm nhiều hơn bình thường.

Tống Thành vừa đi khỏi, Nguyễn Vũ Như cũng rời khỏi phòng mình, đi tìm An Nhiên.

Lúc này, cô đang ngồi ngoài ban công hóng gió, ngắm nghía cây cảnh. Thấy Vũ Như đi tới, An Nhiên cực kì cảnh giác.

“Em gái đã thấy khỏe hơn chưa?” Vũ Như lại bắt đầu bãng cách dịu dàng quen thuộc.

An Nhiên không muốn đáp lại lời chị gái mình, nhưng vì cô ta đã lên tiếng hỏi đích danh, mình mà không vững tâm lí để đối đáp thì kiểu gì cũng chịu thua thiệt. Cô thận trọng gật đầu: “Khỏe lắm rồi”

Vũ Như tự mình ngồi xuống chiếc ghê mây được đan uốn cách điệu, thở dài: “Nghe bác sĩ nói em bị cảm lạnh thôi, nhưng mọi người đều lo muốn chết đi được!”

An Nhiên mỉa mai: “Thế chị có muốn chết’ hay không?

Thừa nhận cũng không được mà chối bỏ cũng không xong, Vũ Như đành bẻ lái câu chuyện sang hướng khác: “Em đã sinh một đứa con rồi, lại sinh trước khi thực sự trưởng thành đầy đủ về cơ thể nên sức khỏe chäc chẳn yếu hơn bình thường. Cho nên nhớ giữ sức khỏe đó.”

Gì đây? An Nhiên thiếu điều muốn phun nước trà ra khỏi miệng.Chị ta là ai? Thế lực nào đã bắt cóc Nguyễn Vũ Như thực sự?

Người ngồi trước mặt cô là ai mà giả mèo khóc chuột thấy ghê vậy?

Không chịu nổi bộ mặt đang cố gắng tỏ ra ân cần và rầu rĩ quá mức, An Nhiên liền đuổi khách: “Tôi biết rồi. Chị mau đi đi, bóng của chị đang che lấp ánh sáng của mấy cây con vừa trồng đấy”

Như bình thường, Vũ Như đã khó chịu mà lên tiếng ra oai, quát vài câu nhãm thị uy rồi. Nhưng nghĩ lại, đó không phải mục đích chính mà cô ta hướng tới. Cô ta lại dẫn xuống.

“An Nhiên, chuyện năm đó chị Vũ Như rất ân hận vì đã không bảo vệ được em. Thật may mản là em đã sinh ra đứa bé đáng yêu như Cá Chép.”

An Nhiên thở hắt ra, đến rồi đây, rốt cuộc giả vờ ngọt ngào phát buồn nôn xong là đến màn móc mỉa, xéo xắc kinh điển. Muốn nhắc lại quá khứ ư? Cô cũng không sợ, trực tiếp mỉm cười đối đầu: “Không có gì, bản chất con người đâu phải dễ thay đổi trong một ngày. Chị có thể bảo vệ cho tôi hay không cũng chẳng quan trọng. Đôi chân tôi cũng không dám nhận thêm sự bảo vệ của chị nữa đâu.”

Đến giờ chân cô đã lành hẳn nhưng vẫn còn những vết chấm li ti mờ nhạt, là dấu tích của vết kim đâm năm xưa.

Vũ Như thấy An Nhiên đã biết rõ ràng chuyện cô cùng Hồng Ngọc thay nhau tra tấn mình lúc mình ngất xỉu thì có hoảng hốt. Cô †a cố sức giữ vững hơi thở, kiềm chế bản năng muốn mắng chửi.

Nếu bây giờ đi sâu thêm về vụ An Nhiên bị cưỡng hiếp năm xưa, có khi lại lộ ra người đàn ông đó chính là Tống Thành mất. Nếu hắn biết sự thật, Nguyễn Vũ Như cô sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Hản nhất định sẽ đá đít cô đi, lúc đó Cá Chép lại thành đứa con đẻ của Tống Thành, là huyết thống đích thực của Tống gia thì dù cô có mang thai mười đứa con cũng không lại được.

Nghĩ thế, Vũ Như đành ngậm miệng chuyện bí mật năm xưa, không dám bới móc thêm, cũng chẳng dám tiết lộ thêm gì nữa. Ít nhất bây giờ cô vẫn tranh thủ được sự ủng hộ của Hạ Cẩm. Nếu bà mà biết ngày đó chính Vũ Như đã lái xe vụt bỏ đi, vứt lại em gái giữa đường cho người lạ cưỡng bức thì chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận một con dâu thiếu thiện lương như vậy. Đã có Cá Chép là cháu đích tôn rồi, Vũ Như không bao giờ đấu lại được.


Xác định rõ như vậy, Vũ Như đành kiềm chế cơn giận, cố gắng trưng ra nụ cười công nghiệp, tiếp tục câu chuyện nhưng không dám khích bác thêm điều gì, sợ làm lộ ra bí mật động trời đó.

Bình luận