Trang chủ

Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 111: Bất ngờ trả lại bất ngờ

Ân Lãm chạy vào trong nhà, chỉ thấy Tống Thành ngồi trên sofa, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Cách đó một đoạn là An Nhiên đứng ở một góc tường, hẳn là bị người ta ép phải đứng đó, nên cô X mặt, đôi môi mọng hơi trễ xuống, ánh mắt lén lút liếc về phía hắn không giấu được tia thỏa mãn nho nhỏ.

Vốn dĩ chuyện vợ chồng tế nhị, Tổng Thành không bao giờ muốn người thứ ba xen vào. Nhưng vợ nhỏ của hắn vừa gây chuyện xong, lập tức bay đi âm người cứu viện. Hắn chạy xuống thì ne thấy cô đang xun xoe bên cạnh Hà Văn Nhĩ, giống cô gái nhỏ muốn nhờ bố che chở trước cơn thịnh nộ sắp trút xuống của đức ông chồng.

Quả nhiên, hẳn vừa ló đầu ra, quản gia nhà hẳn lập tức ra mặt đỡ lời: “Cậu chủ đã dậy rồi. Cậu đã muốn dùng bữa chưa?”

Dùng bữa? Hản dùng bữa với cơn tức này được sao?

An Nhiên biết mình gây ra họa, còn thích thú mừng thầm. Thì ra hẳn cũng có điểm yếu, cũng có thứ hắn coi trọng mà cô lại đủ năng lực tước đi.

Cô nhe răng trêu chọc: “Nghe nói lông. nách sau khi cạo xong sẽ mọc rậm hơn, dài hơn đó. Em muốn giúp anh tăng thêm nam tính thôi. Anh còn so đo cái gì?

Khuôn mặt nhỏ nhản của cô ánh lên vẻ tinh nghịch, đôi mắt cười cong cong như: vành trăng nhỏ, miệng chúm chím đáng yêu khiến Tống Thành ngắm rất thích. Đây là con nai nhỏ lúc nào cũng sợ hãi của nhà hắn đã học được cách lại rồi sao? chi sùng sinh kiểu chính là dùng đến nói tình huống này, chắc chắn vợ nhỏ của hắn biết được hắn chiều chuộng cô, cho nên đứng trước cơn giận của hẳn không còn run rẩy khiếp sợ như trước. Cái uy của hắn bắt đầu thu nhỏ lại trước sự nghịch ngợm của cô rồi.

Tống Thành thu lại cơn giận vô dụng của mình, định đứng lên lôi cô về phòng nói tiếp chuyện nhân sinh. Nào ngờ, hẳn chưa kịp chuyển người đã bắt gặp Ân Lãm đang nheo mắt nhìn An Nhiên, ánh mắt rõ ràng bày tỏ sự ngưỡng mộ không giấu giếm.

“Làm tốt lắm, cô gái” Viên thư kí kín đáo khen ngợi. Từ một cô dâu chỉ biết khóc lóc và kinh sợ giờ đã dám nhổ râu hùm mà vẫn cười, Nguyễn An Nhiên đã đi được một quãng đường dài chỉ trong thời gian ngắn mà chính cô cũng không ra.

An Nhiên nhận được sự khích lệ, vui vẻ nháy mắt đáp lại. Cô vẫn đang hân hoan  tận hưởng cảm giác bắt nạt được “con ngáo ộp”, hoàn toàn không biết cái nháy mắt này của mình lại gieo họa

âm!!!”

Cốc nước trên tay Tống Thành nện mạnh xuống mặt bàn. Hắn không nói không rằng, lập tức đi tới dùng thân người cao lớn của mình cắt đứt kết nối riêng tư kia.

“Về phòng”

Không cần biết An Nhiên phản ứng thế nào, hắn ôm cô lên như người lớn vác một đứa nhỏ trên vai, đi thẳng một mạch.

Hắn cần phải tuyên bố cho tất thảy mọi người biết cô thuộc về hẳn, không cho phép mắt đưa mày liếc với bất cứ ai “Thay váy. Trang điểm vào".

Hắn vừa dứt lời, lập tức có mấy người từ phía sau đi tới, trên tay mỗi người mang theo một hộp lớn thắt ruy băng trang trọng.

An Nhiên há hốc cả miệng, nhìn bọn họ mở hộp, lôi ra nào là váy, giày, trang sức, tất cả đều sang trọng, đắt tiền và lấp lánh.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong lòng lại cảm thấy bất an: “Cao một chút lông nách mà cũng giận

“Hửm?” Đuôi lông mày của Tống Thành nhướn lên, lại lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. An Nhiên bắt được bài lập tức dịu giọng: “Vậy... cho anh... tạo lại được không?”

Tống Thành tối sầm mặt mũi. Hẳn biết không làm cô sợ hẳn thì cô không chịu thu móng vuốt, bèn đi tới, ôm chặt cô ngay trước mặt tất cả mọi người. Một tay hẳn giữ chặt vòng eo mảnh khảnh.

Tay kia ôm lấy đùi cô, kéo sát vào người mình, làm cho da thịt hai người áp chặt vào nhau đến nỗi nhiệt độ của người này có thể truyền tới người kia rõ ràng xuyên qua lớp vải. Hắn cắn vành tai cô, thì thầm: “Nách em trơn như vậy, anh tạo kiểu gì?

Hay là... anh cạo ở một chỗ khác nhé.”

Bùm! Hai lỗ tại An Nhiên đỏ au đến phun cả khói.

Cô vội giấy ra, ngượng muốn đào lỗ nẻ. mà chui. Mấy người chung quanh chứng kiến một màn chơi xấu của Tống Thành cũng xấu hổ, ngại ngùng quay mặt đi.

Nghe nói Tống tổng mới kết hôn, tình cảm vợ chồng son rất tốt, không ngờ lại khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt.

Tổng Thành cười ha ha, dùng tư thế kẻ chiến thắng mà rời khỏi phòng, bỏ lại ndang dunen. one đã nhỏ ngồi sun trên sàn đang mắt đào thủng nền nhà.

Dưới phòng khách, Ân Lãm vẫn ngồi chờ.

“Tình hình thế nào?” Tống Thành ngồi lại đúng chỗ cũ, bà Hai lập tức mang tới. một tách cà phê đen.

“Cô ta đòi một nửa tài sản”

Bàn tay định nâng cái tách lên lập tức hạ xuống. Hẳn đã kết hôn rồi. Một nửa tài sản tượng trưng cho cái gì? Chính là phần của vợ hắn. Nguyễn Vũ Như lại dám cả gan đòi lấy phần của vợ hẳn

 “Không biết trời cao đất dày” Tổng Thành nhàn nhạt cười, giống như hẳn đã đoán trước được tình hình. Hai mẹ con cô ta tưởng nhận được chỗ tài sản đó mà có thể đứng vững được sao?

Dù có thêm đôi vai của Nguyễn Chính Quốc thế vào cũng không phủ năng lực gánh vác được một nửa sản nghiệp của hắn.

“Nếu đã vậy.." Hắn nhấp một ngụm cà phê thơm nức, khóe môi cong lên tính toán.

“ đem khoản bồi thường kia giảm đi một nửa

“Vâng”

Tống Thành trở về phòng thay đồ, đến khi hắn xong việc, An Nhiên mới từ trên lầu đi xuống. Cô diện một bộ váy bằng lụa đỏ, phần cổ khoét sâu khoe đường rãnh đủ để nâng bổng trí tưởng tượng của bất cứ gã đàn ông nào. one Một dải kim cương lâm tấm chạy dọc theo các mép vải khiến vóc dáng yêu kiều của cô càng trở nên lung linh như một cô búp bê sử quý giá.

Hồng Ngọc từ bên ngoài chạy vào, vừa nhìn đã nhận ra ngay bộ váy An Nhiên diện chính là bộ hàng mẫu chuyển trực tiếp từ Pháp về cửa hàng thời trang lúc  đó Vũ Như muốn mặc thử mà không được

Cô ta còn hậm hực chụp lại ảnh chiếc vày này rồi gửi cho Hồng Ngọc, lợi tức tối chửi bới một tràng dài.

Nghe nói đây là hàng mẫu không bán, vậy mà Tống tổng vẫn mang được v đủ để thấy nó được nâng giá bằng cả một khối bất động sản.

Tống Thành nuốt nước bọt, cảm thấy hình như mình đi sai một nước cờ. Vốn định làm cho cô trở nên nổi bật, nhưng thế này thì nổi bật quá rồi. Hooc môn nam tính của hắn tăng vọt, nếu không phải vì có việc phải đi ngay, nhất định hẳn sẽ để mặc bản thân cho lớp lụa đỏ kia quyến rũ e

Không biết hình ảnh của mình bị đầu óc Tống Thành mang ra giày và thành đủ loại tư thế, An Nhiên ngày ngô hỏi

“Chuyện này là sao?”

Thân hình hấp dẫn, giọng nói ngọt ngào, đến Ân Lãm cũng cảm thấy ông chủ chơi ván cờ này bị quá tay rồi. Chuyện của Vũ Như chưa giải quyết xong, sếp đã vội vàng mang An Nhiên ra mắt người trong giới. Có thể thấy ý định dứt khoát đến nhường nào.

Bữa tiệc này của Cao Vĩnh Mạnh và Tô Ái Phương không chỉ là xã giao đơn thuần, việc một người thường xuyên đi dự tiệc cùng thư kí như Tống Thành lại sánh bước cùng một phụ nữ xinh đẹp hính là otgan the mine chính là tuyên cáo cho toàn thể mọi người biết hắn đã chính thức thuộc về một người. Điều này khiến Ân lãm vui vẻ không ít: “Tôi đi lấy xe"

Chờ Ân Lãm đi khỏi, Tống Thành vội vã tiến lại muốn tranh thủ ăn vụng một tí nước thịt. Hắn vừa vươn tay kéo An Nhiên vào lòng, cô đã chặn hắn lại.

Bàn tay trắng nỗn được tô điểm bằng những viên kim cương lấp lánh đưa lên  tóc, kéo mạnh. Mái tóc tuột xuống, để lại một cái đầu với những sợi tóc ngắn ngủn, so với tóc Tống Thành còn ngắn hơn.

Tóc ngắn làm các đường nét trên mặt An Nhiên vốn như hòa bỗng trở nên sắc nét hơn hẳn, tuy xinh thật nhưng một cô gái ngay trước dạ tiệc lại đem đầu tạo sạch không phải chuyện ngày nào cũng thấy.

Tống Thành không nói được một lời, âm thanh tức giận muốn vắng ra cũng tắc nghẹn lại ở trong cổ họng. Hai cánh mũi hẳn phập phồng, thái dương giật giật báo hiệu một cơn thịnh nộ còn khủng khiếp hơn lúc trước.

Hắn muốn mắng cô một trận tơi bời vì tội dám đem mái tóc hắn yêu nhất cao đi, nhưng cuối cùng một cậu cũng không nói, chỉ đủ sức nghiên rằng hằng uven, one ngón tay lên nhéo nhéo má cô, kìm nén tức giận đi ra phía, không quên quảng lại ánh mắt vừa uy hiếp vừa tội nghiệp.

An Nhiên biết ý, đội tóc giả lại, miễn cưỡng đi theo. Một nam một nữ sang trọng xứng đôi bước lên xe. Ân Lãm vui vẻ nhìn vào kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Thành, lúc trước anh nói cần phải rẽ qua đâu trước khi đến dự tiệc nhỉ?”

Tổng Thành ngẩn ra, một giây sau mới nâng tay đỡ trán, mệt mỏi đáp: “Đâu cũng được. Tôi... quên rồi.”

Bình luận