Trang chủ

Đề Thi Đẫm Máu

Chương 43 (Hết)

Vĩ thanh
Trong phòng tạm giam của thành phố J, Phương Mộc ngủ một giấc thật ngon suốt mấy ngày liền. Không mộng mị!
Dưới yêu cầu của cậu, Thái Vĩ đã sắp xếp cho cậu một phòng giam đơn. Đồ ăn uống hàng ngày đều được mua từ nhà hàng ăn uống ở bên ngoài đưa vào. Phương Mộc cũng được đọc báo mới, mỗi ngày còn có một bao thuốc lá Trung Hoa. Lúc rảnh rỗi, Phương Mộc ngồi trên chiếc giường sắt, qua ô cửa sổ nhỏ trên tường, lặng lẽ nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi, mặt trời và mặt trăng thay nhau xuất hiện.
Thỉnh thoảng nhớ đến một vài người, một vài chuyện. Chỉ khác là, tâm trạng Phương Mộc đã yên bình hơn rất nhiều, dường như không còn sự việc nào có thể gợi lên cơn sóng dữ dội trong lòng cậu được nữa.
Thì ra giết người cũng chỉ có thế mà thôi.
Mấy hôm sau, cơ quan công an đã phát hiện một lượng vật chứng lớn trong nhà Tôn Phổ, chứng thực Tôn Phổ chính là hung thủ của những vụ giết người, và sai người đến trường đại học J thông báo tình hình vụ án, nỗi oan của Mạnh Phàm Triết đã được rửa sạch. Đồng thời nhận định, hành vi của Phương Mộc là tự vệ chính đáng, vụ án được xóa bỏ. Lời làm chứng của Thái Vĩ có tác dụng then chốt.
Điều duy nhất khiến Phương Mộc cảm thấy nuối tiếc, chính là không thể tham gia lễ truy điệu của thầy Kiều.
Thái Vĩ đón Phương Mộc ra khỏi trại giam. Đó là một ngày nắng to. Khi Phương Mộc bước ra khỏi phòng tạm giam, vừa vặn mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu. Được tắm nắng dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, toàn thân hơi tê tê, rất dễ chịu, Phương Mộc cũng uể oải vươn vai giống như bao người khác.
Ở trên xe, Thái Vĩ lặng lẽ giúp Phương Mộc sắp xếp đồ vật cá nhân, gồm cả chiếc bút máy đỏ. Phương Mộc cầm chiếc bút máy trong tay ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng thận trọng ôm chặt vào trong lòng. Thái Vĩ nhìn cậu đột nhiên hỏi: “Cậu cố ý làm như vậy phải không?” Anh chỉ vào chiếc bút máy đó, “Đó chỉ là một chiếc bút bình thường.”
Phương Mộc không trả lời anh, cậu biết khi làm chứng Thái Vĩ không hề nhắc đến chiếc bút máy. Thái Vĩ thấy cậu không trả lời, cũng không hỏi nữa, lặng lẽ khởi động xe ôtô. Khi lái xe đến cổng trường, Thái Vĩ chợt nhớ ra điều gì.
“À, phải rồi” Anh sờ trên người một lúc, “Tôi đã đòi lại vật này cho cậu.”
Anh chìa tay ra, con dao găm nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Phương Mộc không nhận lấy ngay, mà lặng lẽ nhìn nó mấy giây, rồi mới giơ tay ra đỡ lấy.
“Tôi đi đây!” Cậu khẽ nói một câu rồi nhảy xuống xe. Đi được mấy bước, Thái Vĩ ở phía sau gọi cậu lại, cất tiếng hỏi: “Cậu có còn nhớ, tôi đã có lần kiến nghị cậu làm cảnh sát không?” Phương Mộc nhìn anh, gật đầu. Thái Vĩ cúi đầu, như thể đang suy ngẫm điều gì, mấy giây sau, anh dường như hạ quyết tâm, nói: “Tôi rút lại lời nói của mình.” Nói xong, anh khởi động máy, lái xe đi.
Phương Mộc nhìn thấy chiếc xe Jeep dần biến mất ở đằng xa, mỉm cười, quay người bước vào cổng trường. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thu cuối kỳ, các sinh viên đã thi xong đều nôn nóng kéo va-ly hành lý lớn bé, vội vàng ra ga tàu hỏa.
Phương Mộc đi giữa đoàn người tất tả đó, chậm rãi bước về ký túc xá.
Trở về phòng 304, Phương Mộc ngồi trên giường, nhìn thấy trên bàn chất đống tài liệu, đưa tay ra sờ, đầy bụi. Phương Mộc lặng lẽ ngồi thêm một lát, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Những việc cần làm đều đã làm cả rồi, cũng chẳng cần ở lại đây thêm làm gì nữa. Buổi chiều sẽ đi đến phòng quản lý nghiên cứu sinh đăng ký chuyển đến khu ký túc xá khác.
Đồ đạc của Phương Mộc không nhiều, chỉ một loáng đã thu dọn xong. Cậu phủi phủi bụi dính trên tay, cầm chậu rửa mặt và khăn mặt, mở cửa ra.
Ơ?
Ngoài hành lang có rất nhiều người đang đứng, Đỗ Ninh cũng ở đó. Mọi người đều nhìn Phương Mộc chằm chằm.
Phương Mộc bất giác ngẩn người.
Đỗ Ninh bước đến, đứng trước mặt Phương Mộc, lặng lẽ nhìn Phương Mộc mấy giây, lại nhìn vào phòng 304.
“Cậu đang thu dọn đồ à?” Cậu quay sang nhìn Phương Mộc, “Cậu muốn rời khỏi đây à?”
“Ừ.” Phương Mộc không muốn nói nhiều, nghiêng người đi qua Đỗ Ninh.
“Này!” Đỗ Ninh ở phía sau lớn tiếng nói: “Còn việc cậu đã hứa với tớ thì sao?”
Phương Mộc quay lại, “Gì cơ?”
Đỗ Ninh làm mặt lạnh, “Cậu đã hứa với tớ, nếu tìm thấy hung thủ sẽ nói với tớ đầu tiên.”
Phương Mộc thoáng ngẩn người, cười đau khổ, lắc đầu, quay người bước đi.
“Cậu tưởng cứ đi như vậy là xong sao?”
Phương Mộc không kìm nổi, định hỏi: “Thế cậu muốn thế nào?” Nhưng vừa quay người, thấy Đỗ Ninh đang nhìn cậu, bật cười: “Nếu lại xuất hiện một Tôn Phổ, bọn tớ phải làm thế nào?”
Cậu ta vỗ vỗ vai Trâu Đoàn Kết đứng bên cạnh, Trâu Đoàn Kết làm mặt quỷ với Phương Mộc, gọi mấy bạn đứng bên cạnh bước vào phòng 304.
Đỗ Ninh mỉm cười nhìn Phương Mộc, “Cho nên, cậu ở lại đi.”
Cậu từ từ đi về phía Phương Mộc, bên cạnh là các bạn đang bận rộn chuyển hành lý của Phương Mộc vào phòng 313.
Đỗ Ninh đứng trước mặt Phương Mộc, rồi chợt giơ tay đấm một cái lên vai Phương Mộc, “Còn một tin mừng nữa, sáng nay tớ vừa nhận được điện thoại của Lưu Kiện Quân, cậu ấy đang hồi phục rất tốt, sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
***
Hai tháng sau.
Mùa đông năm nay kết thúc rất sớm, Phương Mộc vẫn mặc chiếc áo khoác bông, đi lại trong sân trường Sư phạm, một lát toàn thân đã đầm đìa mồ hôi.
Vừa mới nhận được tin nhắn của Lưu Kiện Quân, cậu vui mừng khoe với Phương Mộc, mình đã đi chầm chậm được rồi. Phương Mộc ngửi mùi phấn hoa thơm ngát trong không khí, cảm thấy tâm trạng cũng tuyệt vời như thời tiết ngày hôm nay vậy.
Lớp băng trong hồ đã tan ra, có thể nhìn thấy lớp sương mù đang khẽ khàng chuyển động phía trên mặt nước. Phương Mộc nhìn sang phía bên kia hồ, ở đó trước đây vốn trồng một rặng liễu, giờ đây đã trở thành cửa hàng dành cho sinh viên, chiếc loa trước cửa đang phát ra bài hát quen thuộc: “Bầu trời cao rộng.”
Phương Mộc ngồi xuống một phiến đá bên hồ, nhớ lại bộ dạng chống gậy của mình hai năm trước, bất giác bật cười.
Cậu rút con dao găm từ trong túi ra, tỉ mỉ ngắm nghía nó, con dao màu xanh đen.
Nó đã từng đi theo hai người chủ của nó, chứng kiến quá nhiều sự việc. Hồi đó, khi nó bắt đầu được hình thành từ trong dây chuyền sản xuất thô sơ, chắc nó không thể nào ngờ được rằng, mình lại có sự từng trải phong phú đến nhường này. Còn lúc này đây, nó lặng lẽ nằm trong tay Phương Mộc, vui vẻ tiếp nhận người chủ ngắm nhìn nó, dường như đã quên mất khi nó nằm trong tay hai người khác, hung tướng đã bộc lộ hoàn toàn.
Dao, từ đầu đến cuối vẫn là dao. Tại sao lại bắt nó chịu đựng nhiều thứ đến như vậy. Phương Mộc khẽ mỉm cười, biết chịu đựng, chỉ có chúng ta mà thôi.
Phương Mộc đứng dậy, nhấc con dao găm trong tay, đột nhiên vung tay lên.
Con dao găm tạo nên một đường vòng cung sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “tõm” một tiếng rơi xuống hồ nước. Hồ nước gợn lên những gợn sóng lăn tăn, nhưng rất nhanh, lại bình lặng như lúc đầu.
Tạm biệt, Ngô Hàm!
Hết
====
Phần dẫn
Quái vật
Đêm hôm qua, bọn họ lại đến tìm tôi! Họ vẫn không nói gì, chỉ im lặng đứng bên đầu giường tôi. Còn tôi thì vẫn cứng đờ người, nằm bất động trên giường, cứ trơ mắt nhìn những cơ thể bị cháy đen, không đầu, vây xung quanh mình.
Còn anh ta, anh ta cũng vẫn thì thầm bên tai tôi: “Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”
Tôi đã quá quen với việc gặp gỡ bọn họ lúc đêm khuya, thế nhưng, toàn thân vẫn đầm đìa mồ hôi.
Cho đến khi họ lặng lẽ bỏ đi, tôi mới lại nghe thấy hơi thở đều đều của Đỗ Ninh bên giường đối diện.
Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ soi vào, ánh đèn trong phòng ký túc xá đã tắt từ lâu, cảm thấy hơi lành lạnh.
Tôi gắng gượng trở mình, sờ được con dao găm để dưới gối, cảm nhận được sự thô ráp, sần sùi của cán dao, hơi thở dần bình thường trở lại.
Rồi tôi chìm vào giấc ngủ mê man.
Thỉnh thoảng tôi cũng quay về thăm trường cũ - trường Đại học Sư phạm. Tôi ngồi bên vườn hoa trước cổng ký túc xá nam sinh số 2, ở đó trước đây có một cây hòe cổ, bây giờ là những loài hoa sặc sỡ đang rung rinh trước gió. Tôi thường trầm ngâm ngắm tòa nhà ký túc xá hiện đại 7 tầng trước mắt, cố hình dung lại dáng vẻ trước đây của nó: gạch đỏ đã bạc màu, những cánh cửa sổ gỗ lung lay như sắp rụng, cánh cổng sắt to nặng nề han gỉ.
Và cả những khuôn mặt trẻ trung đã từng đi ra đi vào tòa nhà này. Đột nhiên, tôi thấy lòng mình trĩu nặng nỗi thương cảm, giống như bị một thứ tình cảm yếu mềm tấn công. Và cánh cửa ký ức lại bất giác thoáng hé mở, liên miên không dứt, không thể nào khép lại được.
Nếu bạn quen biết tôi, bạn sẽ cảm thấy tôi là một người kiệm lời, ít nói. Phần lớn thời gian, tôi đều cố gắng được ở riêng một mình, ăn một mình, đi lại một mình, thậm chí khi lên giảng đường, tôi cũng cố tránh ngồi cùng với người khác.
Đừng có lại gần tôi! Tôi thường dùng ánh mắt này để ngăn cản những người có ý tìm hiểu, tiếp cận tôi. Tất cả mọi người đều có vẻ kính trọng nhưng rất xa cách tôi. Còn tôi, tôi đã quen thuộc tính cách và thói quen sinh hoạt của những người xung quanh. Nếu trong giảng đường, nhà ăn hay trong vườn trường, bạn nhìn thấy một kẻ sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày khinh khỉnh nhưng luôn chú ý đến người khác, người đó chính là tôi đấy.
Tôi ở phòng 313 tòa nhà B, khu ký túc xá 5 Nam Phạm của trường Đại học J. Bạn cùng phòng tôi tên Đỗ Ninh, đang học thạc sĩ chuyên ngành Pháp lý. Chắc là vì ở chung một phòng, cậu là một trong số ít người hay trò chuyện với tôi trong Học viện Pháp lý. Cậu là người tính tình lương thiện, có thể nhận thấy được rằng, cậu đã cố gắng tạo mối quan hệ tốt với tôi, để tôi không trở nên quá cô độc trong học viện - mặc dù tôi cũng chẳng mấy để tâm đến điều này - nhưng, tôi không khước từ việc thỉnh thoảng trò chuyện với cậu và cả với cô bạn gái có vẻ nũng nịu thái quá của cậu.
“Nào, cùng ăn nhé!”
Tôi đang cầm bát, vừa ăn bát mì cay trộn, vừa tập trung tinh thần xem một bức ảnh và lời chú thích dưới bức ảnh trên máy vi tính, không để ý thấy Đỗ Ninh và bạn gái cậu vào phòng từ lúc nào.
Đó là một xiên thịt dê nướng, bên trên rắc ớt cay và các hương liệu tẩm ướp, nước mỡ vàng đang nhỏ xuống, tỏa ra mùi nướng cháy.
Tôi nghĩ, lúc đó chắc mặt tôi phải trắng bệch hơn bức tường đằng sau.
Tôi ngẩn người nhìn xiên thịt dê đang giơ ra trước mặt tôi, trong cổ họng kêu lục bục mấy tiếng, sau đó, tôi nôn hết nửa bát mì vừa ăn xuống cái bát đang cầm trong tay.
Tôi bịt miệng, bê cái bát đầy đồ nôn còn bốc khói lao ra khỏi phòng, đằng sau thấy vang lên giọng nói kinh ngạc của Trần Giao: “Anh ấy sao thế nhỉ?”
Tôi rũ rượi cúi người vào bồn rửa trong nhà vệ sinh, lấy nước vã sơ qua lên mặt. Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tấm gương bị hoen ố trên tường, trong gương hiện ra một khuôn mặt bợt bạt, lấm tấm nước và mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng còn dính ít thức ăn vừa nôn chưa rửa sạch. Tôi cúi người, lại nôn khan mấy tiếng, cảm thấy dạ dày trống rỗng, quả thực không còn gì để nôn nữa, bèn gắng gượng run rẩy đứng dậy, lại gần vòi nước, uống ngụm nước lạnh, súc súc miệng, rồi nhổ đi.
Ném bát mì vào sọt rác, tôi lảo đảo trở về phòng.
Trong phòng, một mớ hỗn độn. Trần Giao đang khom người ngồi trên giường Đỗ Ninh, dưới đất là bãi nôn, khắp phòng nồng nặc mùi ô uế. Đỗ Ninh bịt mũi, đặt cái chậu rửa mặt trước mặt cô. Thấy tôi vào, Trần Giao ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt, giơ tay chỉ vào tôi, định nói gì, nhưng lại bị một trận nôn mửa dâng lên, không thể nói gì được.
Đỗ Ninh ngượng ngùng nhìn tôi: “Vừa rồi, Giao Giao không hiểu cậu bị làm sao, rất tò mò, bèn đến nhìn xem cậu đang xem gì trên máy vi tính, kết quả là…”
Tôi không tiếp lời cậu, mà đi thẳng đến máy tính. Đó là một trang web tôi đang xem, trong đó có mấy bức ảnh. Trong số đó, có một bức ảnh là một cái đầu lâu đã bị thối rữa, da ở cổ và đầu đều bị lột. Còn ba bức ảnh khác là thân thể bị chặt bốn chi và hai cánh tay của nạn nhân. Đây là ảnh chụp hiện trường vụ án giết người xảy ra tại bang Wisconsin của Mỹ năm 2000. Tôi đã download mấy bức ảnh này và lưu vào trong file “hủy hoại nghiêm trọng”.
Tôi đứng dậy, bước đến cạnh Trần Giao, cúi người xuống nói: “Em không sao chứ?”
Trần Giao giờ đã mệt lả, nhìn tôi, sợ hãi co rúm lại phía sau.
“Anh đừng có lại gần em!”
Cô run lẩy bẩy giơ tay lên, chỉ vào vi tính, rồi lại chỉ vào tôi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng ép ra được hai từ:
“Quái vật!”
“Giao Giao!” Đỗ Ninh hét lớn, rồi nhìn tôi lo lắng.
Tôi cười với cậu, tỏ ý là tôi không để tâm đến.
Tôi thực sự không hề để tâm đến. Tôi là quái vật, tôi biết điều đó!
Tôi tên Phương Mộc, hai năm trước, trong một trận hỏa hoạn, tôi là người duy nhất may mắn sống sót.

Bình luận