Trang chủ

Đề Thi Đẫm Máu

Chương 21

Cảnh sát mặc thường phục nghe vậy, bước tới kéo kéo ống quần cậu sinh viên, “Xuống đây!”
“Làm gì thế?” Cậu ta bực bội nói.
“Đưa thẻ sinh viên của cậu ra đây!”
“Không đem theo!” Cán bộ sinh viên đó rung rung chân hất tay người cảnh sát. Người cảnh sát tối sầm mặt đá vào chiếc thang, “Xuống đây!”
Thân hình cậu sinh viên đó chợt lảo đảo, sém chút nữa thì ngã xuống, cũng nổi giận.
“Anh muốn làm tôi ngã chết à!” Cậu chỉ chiếc búa vào mặt người cảnh sát, “Không bắt được hung thủ thì ra oai với sinh viên chúng tôi! Có bản lĩnh thì các anh mau phá án đi, nhà nước sao lại nuôi một lũ phế vật các anh!”
Người cảnh sát sắc mặt tím tái, giơ tay ra kéo cậu sinh viên đó xuống.
Phương Mộc vội vàng đi tới để giảng hòa, còn chưa đợi cậu mở miệng, Thái Vĩ vừa chạy đến đã nắm chặt người cảnh sát đang bực bội xắn tay áo.
“Có chuyện gì vậy? Thẻ sinh viên của cậu đâu?” Thái Vĩ lớn giọng hỏi, cậu sinh viên đó cũng hơi sợ, nói nhỏ: “Không đem theo”
Lưu Kiện Quân vội vàng nói, ”Cậu ấy là Tần Đại Hải, học khoa Hóa, tôi có thể làm chứng.”
“Thế còn cậu là ai?”
“Tôi là Lưu Kiện Quân, học viện Luật”, cậu chỉ vào Phương Mộc, “Cậu ấy có thể làm chứng”
Phương Mộc vội gật đầu. Thái Vĩ nhìn Phương Mộc một cái, “Đây là búa của ai?”
“Của phòng chúng tôi!”
Thái Vĩ cầm lấy chiếc búa, nhấc nhấc trên tay rồi trả lại.
“Giữ cho kỹ đừng cho người ngoài mượn và cũng đừng làm mất, hy vọng cậu ủng hộ chúng tôi.”
Lưu Kiện Quân vội vã gật đầu nói “Vâng”, rồi kéo mạnh cậu cán bộ sinh viên đó, cậu ta cũng khẽ nói vẻ không hài lòng “Vâng”.
Thái Vĩ vỗ vỗ vai người cảnh sát mặc thường phục sắc mặt vẫn đang tối sầm, “Được rồi, cậu mau đi làm việc của cậu đi!”
“Lũ oắt con này thức khuya dậy sớm bảo vệ chúng mày, chúng mày còn…” Người cảnh sát mặc thường phục lầm bầm, có vẻ vẫn chưa nguôi giận.
“Được rồi!” Thái vĩ ngắt lời anh ta, “Đi tuần tra thôi!”
Người cảnh sát trừng mắt với cậu cán bộ sinh viên đó, nhìn anh ta đi ra, Thái Vĩ thở dài.
“Cũng đừng trách họ, thời gian này phải thừa hành công vụ suốt cả ngày đêm, mệt quá mà, tính khí cũng khó tránh khỏi nóng nảy một chút.”
Phương Mộc cười tỏ vẻ thấu hiểu. Quay đầu lại nhìn thấy Lưu Kiện Quân và mấy cán bộ sinh viên đó đang đứng nhộn nhạo vội vàng dàn hòa: “Các cậu bận gì vậy, có hoạt động gì thế?”
Lưu Kiện Quân cũng nở nụ cười, “Tối mai, đội bóng rổ của tỉnh sẽ đấu một trận giao hữu với trường ta.” Cậu chỉ vào tờ áp phích, ”Tô Quân cũng đến. Anh ấy giờ chính là thành viên đội tuyển quốc gia kia đấy.”
“Ha! Giỏi quá!” Phương Mộc rất ngưỡng mộ.
“Cậu còn nói nữa, đã động viên cậu tham gia đội bóng rổ từ lâu rồi, nếu cậu tham gia thì cũng có thể so tài trong một trận đấu với cầu thủ quốc gia đấy.”
“Khà khà, mình làm gì có đủ tư cách chứ”, mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Phương Mộc vẫn thấy vui vui.
Quay đầu sang nhìn Thái Vĩ, anh chàng này đang nhíu chặt mày, cũng phải thôi, công việc bảo vệ an toàn cho hoạt động tập thể lớn như thế này là vô cùng khó khăn. Người xem đông, nhân viên phức tạp, không dễ khống chế được cục diện, không khéo hung thủ sẽ nhân cơ hội ra tay.
“Nhớ đến cổ động cho mình nhé!” Đương nhiên Lưu Kiện Quân không suy nghĩ đến điều đó, hào hứng mời Phương Mộc.
Thái Vĩ cất bước, Phương Mộc chỉ kịp nói với Lưu Kiện Quân một câu, “chắc chắn đến”, bèn quay người đuổi theo Thái Vĩ.
“Mẹ nó chứ, việc lớn như vậy mà nhà trường cũng không thông báo trước một tiếng.” Có thể nhận thấy tâm trạng Thái Vĩ cực kỳ tồi tệ, anh vẫy tay với Phương Mộc, “Cậu về trước đi, tôi đi sắp xếp công việc bảo vệ. À, nhớ chú ý an toàn.”
Phương Mộc bất lực gật đầu, “Được.”
***
Buổi tối hôm sau, trận đấu bóng rổ được trình diễn đúng như dự kiến tại nhà thi đấu thể dục thể thao tại trường.
Nhà thi đấu thể dục thể thao của trường là một nhà thi đấu chính quy có đầy đủ công năng, sân thi đấu cũng hoàn toàn đạt tiêu chuẩn quốc tế, khán đài hình thức mở rộng và thu hẹp, có sức chứa hơn 2000 người xem. Mặc dù mãi đến 19h30’, trận đấu mới bắt đầu, nhưng chưa đến 18h sinh viên đã ngồi chật trong nhà thi đấu, ngay cả lối đi cũng chật kín người.
Trâu Đoàn Kết và một số fan hâm mộ cuồng nhiệt đã vội đến nhà thi đấu chiếm chỗ từ lâu rồi, cũng chừa ra hai chỗ cho Đỗ Ninh và Phương Mộc. Cho nên mãi đến gần 19h hai cậu mới lững thững đi đến nhà thi đấu. Vừa đi đến bậc thang, liền nhìn thấy Đặng Lâm Nguyệt và một đám con gái ríu ra ríu rít đi đến, có một giáo viên nóng ruột hét lên: “Nhanh lên, nhanh lên! Sao bây giờ mới đến, mau đi thay quần áo.”
“Đội hoạt náo viên”. Đỗ Ninh nhìn những cô gái ăn mặc đẹp như hoa, cười hihi nói: “Có người đẹp cổ vũ, cậu nhóc Lưu Kiện Quân này chắc chắn phải ra sức khoe tài.”
Sau khi chen qua đám người dày đặc, giẫm vào vô số chân người, Phương Mộc và Đỗ Ninh khó khăn lắm mới ngồi yên vị vào chỗ của mình, còn chưa kịp ngồi thở đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên trong nhà thi đấu, còn kèm theo cả những tiếng huýt sáo đầy hưng phấn, tiếp theo là âm nhạc vang rền. Phương Mộc ngẩng đầu lên, một tốp nữ ăn mặc rất kiệm vải đang nhảy nhót tiến ra giữa sân thi đấu, bắt đầu biểu diễn vũ đạo, người đi đầu chính là Đặng Lâm Nguyệt. Sự chú ý của các sinh viên bỗng chốc chuyển dời từ trận đấu bóng rổ sang đôi chân của những cô gái này, Đỗ Ninh há miệng nhìn không chớp mắt. Phương Mộc cảm thấy thật buồn cười, đưa cho cậu bạn một tờ giấy ăn, Đỗ Ninh thắc mắc: “Làm gì vậy?”
“Để lâu nước dãi của cậu đấy.” Đỗ Ninh cười, đấm Phương Mộc một cái.
Mấy phút sau, màn biểu diễn của đội hoạt náo viên kết thúc, một âm thanh trầm đục rất khoa trương vang lên khắp nhà thi đấu, tuyên bố trận thi đấu sắp sửa bắt đầu.
Nội dung đầu tiên: vận động viên hai đội ra sân. Ngay sau hiệu lệnh của người dẫn chương trình, đèn trong nhà thi đấu vụt tắt, chỉ có một chiếc đèn chiếu, chiếu một vòng tròn lớn vào cửa ra sân của vận động viên. Các cầu thủ đội bóng rổ của tỉnh ra sân trước, những cái tên quen thuộc vang lên trong nhà thi đấu, những thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt lần lượt tiến vào giữa sân bóng, người ra sân cuối cùng là tuyển thủ quốc gia Tô Quân, tiếng la hét và huýt sáo trong khoảnh khắc khi anh tiến vào trong sân gần như lật tung nóc nhà thi đấu. Sau đó là các thành viên trong đội bóng rổ của trường Đại học J. So với những cầu thủ chuyên nghiệp trong sân, dưới ánh sáng soi rọi, khi họ ra sân trông rất lộn xộn lúng túng. Một cầu thủ hậu vệ lúc chuẩn bị ra sân đã trượt ngã tạo tiếng cười thiện chí của khán giả. Lưu Kiện Quan làm đội trưởng ra sân cuối cùng, Phương Mộc thấy khi cậu xuất hiện đội hoạt náo viên hò hét hết cỡ, cậu chàng này cũng hào hứng vẫy tay chào tất cả mọi người.
Trận thi đấu bắt đầu. Khỏi cần nói, mặc dù các cầu thủ đội bóng rổ tỉnh chỉ thi đấu với thái độ luyện tập, nhưng cục diện vẫn vô cùng chênh lệch.
Trước mắt những cầu thủ chuyên nghiệp có chiều cao trung bình 1m93, những bạn học sinh gần như thấp hơn một cái đầu, lộ rõ sự lúng túng, rụt rè. Sau khi kết thúc hiệp một, đội bóng rổ tỉnh dẫn trước với tỉ số 35:6.
Sau khi bắt đầu hiệp hai, đội bóng rổ tỉnh bắt đầu thả lỏng, sự tiến công của đội bóng trường cũng bắt đầu có chút khởi sắc, tiền đạo không chuyên Lưu Kiện Quân vô cùng dũng mãnh. Phương Mộc chú ý thấy, Lưu Kiện Quân mỗi lần sau khi giành được điểm đều hướng về phía đội hoạt náo viên đang reo hò ca tụng đấm mạnh vào ngực bên trái của mình. Nhìn kỹ, bên ngực trái chiếc áo thi đấu của Lưu Kiện Quân có một chữ D khác với mọi người, có vẻ như dùng bút ký viết lên.
D – Đặng, khà khà anh chàng này, Phương Mộc mỉm cười.
Lúc nghỉ giữa hiệp đấu, đội bóng rổ tỉnh vẫn dẫn trước với tỉ số rất lớn, các bạn sinh viên dường như không hề quan tâm đến kết quả thắng thua của trận đấu, có thể nhìn thấy ngôi sao bóng rổ mà mình ngưỡng mộ mới là điều quan trọng nhất. Điều khiến họ cảm thấy hưng phấn nhất là giờ phút giải lao có thêm tiết mục biểu diễn, đương nhiên những người biểu diễn chủ yếu là các vận động viên của đội bóng rổ tỉnh. Nhưng điều khiến các bạn sinh viên trường Đại học J cảm thấy thật vinh hạnh chính là đội trường Đại học J cũng có một thành viên tham gia biểu diễn, đó chính là Lưu Kiện Quân có sức bật kinh người, cao 1m86.
Lưu Kiện Quân ném bóng tất cả ba lần, trong đó có một lần thất bại, hai lần còn lại đều rất đẹp mắt. Mỗi lần thành công, cậu đều nhìn hướng về đội hoạt náo viên và đấm lên ngực trái của mình, còn hét lên một tiếng thật to. Các thành viên trong đội hoạt náo viên cũng đáp lại bằng những tiếng la hét, liên tục có thành viên trong đội hoạt náo viên lấy cùi chỏ hích hích vào Đặng Lâm Nguyệt, còn kèm theo cả nụ cười và ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Phản ứng của Đặng Lâm Nguyệt thì khá bình thường, không hề tỏ ra quá hạnh phúc, nhưng ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi Lưu Kiện Quân.
Nửa trận đấu sau bắt đầu. Có lẽ do Lưu Kiện Quân đã biểu hiện quá tích cực trong nửa trận đấu trước, khi hiệp đấu thứ ba bắt đầu, sức lực của cậu đã sa sút nghiêm trọng, huấn luyện viên bèn thay cậu để tạm thời nghỉ ngơi. Khi Lưu Kiện Quân rời khỏi sân bóng, không hề trực tiếp về ngồi ở ghế dự bị mà đi đến đội hoạt náo viên và nói một câu với Đặng Lâm Nguyệt, nét mặt Đặng Lâm Nguyệt rõ ràng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thoáng đỏ mặt thẹn thùng gật đầu.
Đỗ Ninh nhìn thấy hết, bĩu môi nói với Phương Mộc: “Lần này thực sự cậu không còn hy vọng nữa rồi. Anh chàng Lưu Kiện Quân hôm nay thực sự quá nổi bật.”
Phương Mộc cười nói vui: “Cậu ấy, việc vốn dĩ chưa từng xảy ra suốt cả ngày cậu cứ nói linh tinh gì thế, tránh ra nào!”
Cậu đứng dậy.
“Đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh, lẽ nào để tìm một nơi không có người để khóc một trận vì thất tình à?”
Ngược lại với sự náo nhiệt tung trời trong nhà thi đấu, hành lang trông lạnh lẽo vắng lặng lạ thường. Phương Mộc vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, trong lòng chỉ muốn nhanh nhanh để quay về thưởng thức trận đấu. Ở chỗ rẽ, suýt nữa đâm sầm vào hai người cảnh sát có vũ trang. Nhìn nét mặt nghiêm túc của họ, lòng Phương Mộc bỗng chốc trầm xuống hẳn.
Dù rất không cam tâm, cậu nói với mình: vẫn còn lâu mới đến lúc thực sự thả lỏng thảnh thơi, tên hung thủ đó vẫn đang bên cạnh mình. Bỗng chốc tất cả những gì diễn ra trong nhà thi đấu không còn liên quan đến mình, Phương Mộc thậm chí quên rằng mình cần đi vệ sinh, cậu đứng nguyên vị trí cũ, ngẩn người nhìn bóng dáng hai người cảnh sát đó đến khi họ biến mất ở góc rẽ hành lang.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe cảnh sát lặng lẽ dừng ở phía bên ngoài nhà thi đấu, chiếc đèn xe cảnh sát nhấp nháy màu xanh đỏ.
Phương Mộc dường như mất hồn mất vía, từ từ quay trở lại nhà thi đấu, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tâm trí cậu không còn tập trung vào trận đấu nữa, ánh mắt cậu nhìn sang phía bên kia sân bóng, tìm kiếm trên khán đài, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của những người cảnh sát mặc thường phục. Họ có vẻ như đi tuần tra một cách lơ đãng trong đoàn người, nhưng lại như một mũi tên đã giương cung, một khi xảy ra việc gì, lúc nào cũng có thể bắn tên. Quay đầu lại, đúng như trong dự liệu, Thái Vĩ đang ở trên khán đài phía sau mình, nhìn thấy Phương Mộc quay đầu, Thái Vĩ còn khẽ xua xua tay.
Phương Mộc quay đầu lại, không thể hiện tâm trạng gì, nhưng không biết vì sao trong lòng bỗng chốc trở nên vô cùng hụt hẫng.
Trận đấu đã kết thúc, Lưu Kiện Quân và Tô Quân cùng được bình chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trong trận đấu. Tay Lưu Kiện Quân cầm lấy cúp giải thưởng, mặt mày tưng bừng rạng rỡ vẫy tay với tất cả mọi người. Tiếp theo là chụp ảnh lưu niệm giữa các thành viên của hai đội, ánh đèn nhấp nháy và những tiếng bấm máy vang lên khắp sân đấu.
Mọi người đã bắt đầu rời khỏi nhà thi đấu, chỉ còn một số fan hâm mộ cuồng nhiệt ở lại đợi Tô Quân ký tên, trong đó có cả Đỗ Ninh. Phương Mộc muốn sớm rời khỏi nhà thi đấu, chào Đỗ Ninh xong bèn bước đi.
***
Bên ngoài nhà thi đấu trời rất lạnh vừa mới bước ra khỏi nhà thi đấu không khí náo nhiệt tưng bừng, Phương Mộc bất giác rùng mình một cái. Tiếp đó cậu nhìn Thái Vĩ đang đứng bên ngoài nhà thi đấu, tay chắp sau lưng.
Thái Vĩ cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay gọi cậu đến.
“Có thuốc lá không?” Anh cuống cuồng hỏi ngay, Phương Mộc gật đầu.
“Đưa tôi một điếu, đưa cho cậu ấy một điếu nữa!” Thái Vĩ chỉ tay sang người cảnh sát mặc thường phục bên cạnh.
Phương Mộc rút ra hai điếu đưa cho họ, và cũng châm một điếu cho mình.
Thái Vĩ và người cảnh sát đó hút lấy hút để, không nói gì, khi đã hút quá nửa điếu thuốc, Thái Vĩ nói: “Mẹ nó chứ, làm tôi phải nhịn thuốc, thèm quá đi mất, hai người chúng tôi đều không có thuốc, bây giờ mới tan trận đấu, cũng không dám chạy đi mua.”
Thái Vĩ chỉ vào dòng người đang chen chúc đổ xô bước ra. Phương Mộc nghĩ một lát, đưa luôn bao thuốc vẫn còn hơn nửa trong tay mình. Thái Vĩ nhận luôn không hề khách sáo.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Về ký túc xá.”
“Một mình à?”
“Ừ, một mình.”
Thái Vĩ nghĩ một lát, “Cậu đừng về vội, đi theo tôi, lát nữa xong việc, tôi đưa cậu về.” Phương Mộc đang định từ chối, Thái Vĩ liền xua tay bác bỏ, ý là “Cứ quyết định như vậy đi.”
Đợi đến khi đoàn người đi hết, Phương Mộc lại đi theo Thái Vĩ, đi một vòng quanh trường, trọng điểm tuần tra chính là mấy khu ký túc xá nữ và những nơi các đôi yêu nhau thường hẹn hò, khi đến những nơi này tuần tra, Phương Mộc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, cảm giác như một kẻ nhìn lén. Khi Thái Vĩ ngáp ngắn ngáp dài nói đưa Phương Mộc về đã gần một giờ đồng hồ trôi đi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi đi qua nhà thi đấu Phương Mộc vô tình liếc nhìn một cái, lập tức dừng bước.
“Anh nhìn kìa!”
Thái Vĩ nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, thấp thoáng nhìn thấy có một sợi ánh sáng thoát ra qua cửa kính màu lam của nhà thi đấu.
“Hình như là trong nhà thi đấu bóng rổ.” Thái Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay, “Trong sân phải hết người từ lâu rồi chứ, sao lại vẫn có người?”
Hai người cùng nhìn nhau một lát rồi đồng thời cất bước hướng về phía nhà thi đấu.
***
Đặng Lâm Nguyệt vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa ngẩn người nhìn số 9 trên tủ thay quần áo. Vừa nãy Lưu Kiện Quân nói với cô, muốn cô đợi cậu ở nhà thi đấu sau khi trận đấu kết thúc, chỉ một mình cô thôi.
Có chuyện gì nhỉ? Đặng Lâm Nguyệt cảm thấy hơi căng thẳng.
Nói thực lòng, Đặng Lâm Nguyệt cũng có chút thiện cảm đối với Lưu Kiện Quân, nhưng cũng không phải là thích lắm. Rất nhiều người hiểu lầm mình là bạn gái Lưu Kiện Quân nhưng mãi đến hôm nay Lưu Kiện Quân vẫn chưa hề thổ lộ với mình, có lẽ tối hôm nay, anh ấy muốn nói ba chữ đó với mình.
Bên ngoài phòng thay đồ, giáo viên hướng dẫn đội hoạt náo viên đang thu chìa khóa từng buồng thay đồ. Số 3, số 4…, số 8, số 10, số 11, “số 9 đâu? Ai cầm số 9?”
“Đặng Lâm Nguyệt” Một giọng nói trả lời, tiếp theo nghe tiếng gõ cửa, “Lâm Nguyệt, cậu vẫn chưa tắm à?”
“Mình đợi chút nữa, các cậu cứ về trước đi!” Đặng Lâm Nguyệt nói rõ to ra bên ngoài.
“Lề mề quá, ngày mai cậu tự nộp chìa khóa cho hội sinh viên nhé.” Sau đó, liền nghe các tiếng các cô gái ríu rít rời khỏi phòng thay đồ.
Đặng Lâm Nguyệt ăn mặc chỉnh tề, khóa chặt tủ thay đồ, rồi tiện tay treo chìa khóa lên cổ tay mình. Đúng lúc đó, di động kêu kính coong, là tin nhắn của Lưu Kiện Quân gửi đến. “Anh ở nhà thi đấu bóng rổ đợi em.”
Trong nhà thi đấu bóng rổ không còn một ai, cả sân bóng rộng lớn vắng lặng như tờ. Đặng Lâm Nguyệt nhìn bốn phía khán đài, không thấy bóng dáng Lưu Kiện Quân đâu.
Anh chàng này ở đâu nhỉ? Đặng Lâm Nguyệt vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa đi thẳng đến giữa sân bóng. Đột nhiên, có một tiếng “phịch phịch” vang lên trong nhà thi đấu vắng vẻ, Đặng Lâm Nguyệt giật nảy mình nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, thì chỉ nhìn thấy một quả bóng rổ đang lăn từ trên khán đài xuống. Bóng lăn đến bên cạnh chân Đặng Lâm Nguyệt, cô giẫm lên để giữ bóng đứng yên, là một quả bóng rổ mới tinh hàng Spalding, ở tám mảnh da trên quả bóng đều in tên Đặng Lâm Nguyệt và Lưu Kiện Quân, lấp lánh ánh vàng, trong rất đẹp mắt.
Đặng Lâm Nguyệt mỉm cười, anh chàng này cũng thật tỉ mỉ.
Đúng lúc đó, nhà thi đấu vang lên bài hát “Ánh trăng thấu hiểu lòng anh” của Tề Tần, nhà thi đấu vắng lặng, giọng hát truyền cảm ấm áp của Tề Tần đang vang vọng khắp nơi: “Em hỏi anh yêu em sâu đậm bao nhiêu, anh yêu em nhiều đến đâu, tình cảm của anh là thật, tình yêu của anh cũng rất sâu đậm, ánh trăng thấu hiểu lòng anh…”
Đặng Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, ở một đầu trên đỉnh khán đài, ở đó đang sáng đèn, có thể nhìn thấy ở đó một người đang vẫy tay với mình, đó chính là Lưu Kiện Quân.

Bình luận