Chiếu Trên

Tác giả : L. S. Hilton
  • Lượt đọc : 272
  • Kích thước : 2.33 MB
  • Số trang : 327
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 144
  • Số lượt xem : 1.400
  • Đọc trên điện thoại :
Judith Rashleigh giờ đã trở thành Elisabeth Teerlinc, thành viên của giới tinh hoa châu Âu. Giờ đây, giữa sự tráng lệ của Venice, cô cũng được tận hưởng cuộc sống bóng bẩy hằng ao ước.

Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Núi cao còn có núi cao hơn.

Kẻ nào đó biết những gì Judith đã làm, những vũng bùn cô từng nhúng tay trong quá khứ, những xác người chân cô đã giẫm lên. Cô chỉ có thể tự cứu mình bằng cách tìm ra một bức tranh vô giá - thật không may, một bức tranh mà cô tin chắc cònchẳng tồn tại trên đời. Lần này, Judith khó lòng kiểm soát tình hình. Bởi kẻ thù của cô tàn nhẫn và trong đầu hắn nhiều sỏi hơn cô tưởng tượng rất nhiều, một kẻ ở “chiếu trên”.

Là tập 2 của Bậc thầy, Chiếu trên tiếp tục dõi theo hành trình vươn lên - hay là tha hóa - của Judith Rashleigh, cũng phần nào hé lộ quá khứ bi đát của cô. Suy cho cùng, kẻ xấu nào cũng có một câu chuyện...

***

Tôi chỉ muốn kết thúc mọi việc thật nhanh, nhưng tôi buộc mình phải tiến hành chậm rãi. Tôi đóng màn chóp của cả ba cửa sổ, mở một chai Gavi rót ra hai cái ly và thắp nến. Những nghi thức thân thuộc, dễ hiểu và dễ chịu. Hắn đặt túi xách xuống và từ từ cởi áo khoác ngoài, mắc nó vào lưng ghế, mắt dõi theo tôi. Tôi cầm ly của mình lên và nhấp một ngụm mà không nói lời nào. Đôi mắt hắn lướt trên những bức tranh trong lúc tôi để sự im lặng giữa hai chúng tôi kéo dài tới khi hắn rơi vào trong đó.

“Đó có phải là một bức...?”

“Agnes Martin,” tôi kết câu hộ hắn. “Phải.”

“Rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Tôi tiếp tục giữ nụ cười giả lả trên môi. Một khoảng lặng nữa. Sự tĩnh mịch đặc quánh của Venice buổi đêm bị phá vỡ bởi tiếng bước chân băng qua campo1* bên dưới, cả hai chúng tôi quay đầu về phía cửa sổ.

“Em sống ở đây lâu chưa?”

“Một thời gian rồi,” tôi trả lời.

Vẻ tự mãn ra mặt của hắn ở quán rượu lúc trước đã biến mất; trông hắn có vẻ lúng túng và trẻ con kinh khủng. Tôi sẽ phải là người chủ động, rõ là vậy. Tôi đứng đó, cầm ly rượu, khuỷu tay vuông góc. Chúng tôi chỉ cách nhau hai bước chân. Tôi tiến một bước, nhìn thẳng vào mắt hắn. Liệu hắn có nhìn thấy thông điệp trong đó không?

Chạy đi, nó nói. Chạy ngay đi và đừng nhìn lại.

* Tiếng Ý: quảng trường.
Tôi tiến thêm bước nữa và đưa tay vuốt ve cái cằm lỏm chỏm râu của hắn. Chậm rãi, vẫn chăm chú nhìn vào mắt hắn, tôi nghiêng người về phía trước đến gần miệng hắn, áp mặt sát vào hắn, để cho môi mình chạm vào môi hắn, thế rồi lưỡi hắn tìm thấy lưỡi tôi. Hắn có vị không tệ như tôi tưởng. Tôi dứt khỏi nụ hôn và tách ra, tuột phắt váy qua đầu và để nó rơi xuống sàn, tiếp đến là áo ngực. Tôi gạt tóc qua vai, hai lòng bàn tay chậm rãi vuốt từ trên xuống dưới bầu ngực.

“Elisabeth,” hắn thì thầm.

Bồn tắm đặt ở phía cuối giường. Trong lúc chìa tay ra dắt hắn đi vòng qua nó đến chỗ tấm ga trải giường Frette của mình, tôi cảm thấy một đợt sóng chán chường đến ngộp thở rầm rì ngay trên đầu, sự thiếu vắng của nó đã quá quen thuộc với tôi rồi. Trong tôi chẳng còn chút đam mê, hay bất kỳ dục vọng nào thoáng qua. Tôi để mặc hắn tiếp tục làm chuyện đó, rồi khi hắn xong xuôi, tôi ngồi dậy với giọng cười rúc rích cùng đôi mắt lấp lánh như sao. Tôi không thể để hắn thiếp đi được. Tôi đổ phịch người về phía trước trên tấm ga ẩm ướt, thả cái bao cao su mềm oặt nhẹ bẫng xuống sàn và với đến vòi nước nóng.

“Em muốn tắm. Tắm và hút một điếu cần. Thế nhé?”

“Được thôi. Thế nào cũng được.” Giờ chúng tôi đã làm tình xong nên hắn chẳng buồn lịch thiệp nữa. “Em muốn chụp hình không?” Tôi đã thuyết phục được hắn không làm vài tấm selfie lúc chúng tôi uống rượu trước đó. Hắn đang mò mẫm trong chiếc quần jean bị vứt chỏng chơ lục tìm cái điện thoại chết tiệt; việc hắn chưa thử đăng cơn cực khoái của mình lên Instagram thật đúng là phép mầu. Tôi đã trót quên, lúc hắn hì hục bên trong tôi, rằng hắn là một thằng đểu. Đột nhiên việc này có cảm giác dễ dàng hơn rất nhiều.

“Chụp thoải mái đi, tình yêu. Nhưng chờ chút đã.” Tôi khỏa thân đi đủng đỉnh về phía phòng thay đồ và lục tìm trong ngăn kéo một gói Rizla, dừng lại để kết nối thiết bị nhiễu sóng Wi-Fi phòng khi có biến. Chẳng còn cập nhật thời gian thực cho hắn nữa. Tôi thêm chút nước lạnh và một chút dầu hạnh nhân vào bồn tắm rồi mở cái tủ âm tường nặng nề và cũ kỹ lấy một đôi khăn tắm. Mùi hương ngọt ngào của dầu sực lên quanh chúng tôi theo làn hơi nước.

“Vào đi,” tôi nói qua vai mình trong lúc bận rộn rút thuốc lá ra khỏi một điếu nguyên. Khăn quàng Hermès của tôi, mẫu Circassia màu lam ngọc và xanh nước biển, thắt quanh quai túi xách. Tôi luồn ra đằng sau hắn trong lúc hắn từ từ chìm vào làn nước.

“Châm thuốc thôi,” tôi thì thầm. “Đây.”

Tôi đặt điếu cần lên môi hắn. Chẳng có gì trong đấy, nhưng hắn sẽ không bao giờ biết được. Trong lúc hắn hít một hơi, tôi quàng cái khăn quanh cổ hắn và siết thật chặt. Hắn bị ngạt khói ngay lập tức, đập tay xuống bồn tắm sâu lòng làm nước bắn tung tóe. Tôi chống hai chân lên thành bồn và dựa lưng vào tường, kéo mạnh hơn nữa. Chân hắn quẫy đạp trong nước, nhưng không có chỗ nào để hắn bám víu trên mặt sứ trơn tuột. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu đếm. Bàn tay phải của hắn, vẫn ngớ ngẩn cầm điếu cần sũng nước, vươn ra nắm lấy cổ tay tôi nhưng bị trượt và ngón tay của hắn chỉ run rẩy chạm được vào những ngón tay tôi. Hai mươi lăm... hai mươi sáu... Chẳng có gì ngoài tiếng xì xì kỵ khí 2* trong các thớ cơ của tôi khi chúng tôi vật lộn, chẳng có gì ngoài tiếng thở trầm khàn phì phò phát ra qua lỗ mũi tôi lúc cơ thể hắn quẫy đạp. Hai mươi chín, chẳng sao cả, ba mươi, chẳng sao cả. Tôi cảm thấy hắn đang yếu dần đi, nhưng rồi hắn xoay xở thọc được một ngón tay rồi cả nắm tay vào giữa cái khăn và yết hầu của hắn rồi dữ dội thúc tôi về phía trước, nhưng vòng khăn lỏng ra lại khiến hắn trượt xuống nước và tôi vặn người phía trên rìa bồn tắm, đè đầu gối trái lên ngực hắn và dùng toàn bộ sức nặng của mình ấn xuống. Có máu trong mắt tôi và trong làn nước đang bốc hơi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những bong bóng vỡ ra trên mặt nước trong lúc hắn vùng vẫy. Tôi bỏ khăn ra, mò mẫm thò tay xuống mặt và cổ hắn.

* Chỉ phát triển hay chỉ xảy ra trong một môi trường không có không khí.
Hắn đang trẹo quai hàm, hàm răng trên vàng khè ngoạm lấy tôi. Bong bóng nước tan hết. Tôi từ từ lấy lại hơi và mặt tôi dãn ra sau cơn nhăn nhó căng thẳng. Tôi không thể nhìn rõ gương mặt hắn qua màu sữa hồng nhạt của nước tắm. Tôi thận trọng thả lỏng xương chậu trong lúc nước tràn lên thành một đợt sóng ngay trước khi hắn chồm thẳng về phía tôi. Tôi ngã đè lên hắn trong tư thế giạng chân lúc đầu hắn cố ngoi lên trong tuyệt vọng. Tôi dùng khuỷu tay dìm được hắn xuống nước một lần nữa, rồi nâng người đặt hai chân lên hai bên vai hắn. Chúng tôi giữ yên tư thế đó một lúc lâu, cho đến khi một giọt máu từ mặt tôi rơi tõm xuống bồn.

Có lẽ là do sự trong trẻo của cái âm thanh nhỏ xíu đó. Có lẽ là do màn sương dầu hạnh nhân hòa lẫn trong làn hơi nước cuộn xoáy, hay là lớp váng đang nguội dần trên mặt nước. Buổi chiều lạnh lẽo đó, sự im lặng vĩnh hằng đó, cái xác đầu tiên đó dưới tay tôi. Vết rạn bên trong tôi tách ra thành một khe nứt sâu thẳm nhấn chìm mọi thứ và với một sức mạnh đủ để vắt kiệt hơi thở ra khỏi người mình, tôi đã ở đó. Thời gian bỗng nhiên bị nén lại, quá khứ cô đặc và ùa về. Tôi đã từ bỏ cô ta rất lâu rồi. Cô ta chưa bao giờ là một phần của cái cuộc đời tôi vẫn tự kể cho mình nghe, nhưng tôi đang nhìn cô ta như thể lần đầu tiên. Đờ đẫn, tôi lại với tay xuống làn nước sâu, nhưng chỉ tìm thấy da thịt của một người xa lạ. Đây vẫn luôn là việc cần phải làm, mặc dù bây giờ tôi không thể nhớ được là vì sao. Bàn tay hắn bập bềnh nổi lên và tôi nghịch ngợm mấy ngón tay hắn trong tay mình, một chút cao hứng ít ỏi và vô vị. Có lẽ tôi chỉ nhìn các gợn sóng lăn tăn trong vài phút, mà cũng có lẽ là cả tiếng đồng hồ. Đến khi tôi bình tâm trở lại, nước đã lạnh.

Cuối cùng, khi tôi lôi được hắn từ phía bên dưới lên, đôi mắt hắn mở to. Vậy là thứ cuối cùng hắn nhìn thấy trên đời chính là cửa mình rộng mở của tôi.

Làn da trơn trượt của hắn hơi hồng hồng, phồng lên như bánh mì mới ra lò, đôi môi đã chuyển màu xám ngắt. Đầu hắn ngả ra sau; trong ánh nến, cổ họng hắn có vẻ không chút tì vết. Bám chặt vào cạnh bồn tắm, tôi trèo ra, hai chân run rẩy. Ngay khi tôi buông hắn ra, hắn lại trượt xuống và tôi phải lần tìm nút bồn tắm bên dưới mái tóc đang bồng bềnh của hắn. Trong lúc nước cạn, tôi nhét một cái khăn tắm xuống đó. Khi ngực hắn đã sạch, tôi đặt một tay lên tim hắn. Không thấy gì hết. Tôi vặn và duỗi thân trên. Sàn nhà ướt sũng, thành bồn tắm vấy máu và những đốm thuốc lá. cần thêm nước nóng để rửa sạch hắn.

Tôi phải xốc eo hắn để cố nhấc hắn qua thành bồn tắm. Xác hắn mềm oặt. Khi đặt được hắn xuống, tôi lấy một cái khăn tắm khác phủ lên người hắn và ngồi bắt tréo chân trên sàn bên cạnh cho đến khi hắn lạnh ngắt.

* * *

Tôi vén khăn tắm đủ để lộ ra khuôn mặt hắn một lần nữa, cúi xuống và thì thầm vào tai hắn.

“Không phải Elisabeth. Mà là Judith.”