Đại hiệp rất nghèo

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
  • Lượt đọc : 213
  • Kích thước : 1.73 MB
  • Số trang : 443
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 20
  • Số lượt xem : 929
  • Đọc trên điện thoại :
Kính nhờ, vị tiên sinh này, ngươi đọc sách đọc đến choáng váng phải không?
Chẳng qua là bị “Tiểu Tiểu ” huých một cái,
Ngươi nói cái gì phụ trách chứ?
Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết!
Chờ một chút?
Lão ca bắt nàng trở về lập gia đình?
Lại là người cuồng ngược đãi?
Vị tiên sinh này, là ngươi, nhanh tới phụ trách đi!
Tuy rằng bần cùng, nhưng hắn nói sẽ tận lực kiếm tiền phải không?
Tuy rằng không có võ công, nhưng hắn nghiêm túc nỗ lực làm việc phải không?
Vừa vặn, nàng cũng không muốn gả cho người giang hồ.
Đáng tiếc, nàng đang cùng phu quân làm ruộng qua ngày,
Lão ca liền bắt nàng trở về.
Ngừng ngừng ngừng ——
Kêu phu quân nàng đi lưu lạc giang hồ?
Thí!
Phu quân đầu gỗ của nàng một chút võ công cũng không có, nghèo không xu dính túi,
giang hồ cái rắm!
Ai ai ai?
Cái đầu gỗ kia thực sự đi?
Lại ngừng một chút,
Cái người giết người như sắt củ cải mà trông như nhà nhà giàu mới nổi kia thật sự là phu quân của
nàng sao?
=== ====== =======
văn án giản lược: đừng nhìn cái đống chữ trên, chuyện này đơn giản chỉ là truyện của một anh chồng
nghiêm túc và cô vợ nghịch ngợm lưu lạc giang hồ thôi.
Truyện này tiểu tam tiểu tứ chỉ là mây bay, dàn nhân vật diễn chung rất đáng yêu

Tiết tử
Sương mù lượn lờ quanh khe núi, như là có tiên nhân ở nơi này, khiến cho toàn bộ dãy núi đều nhiễm chút tiên khí, con sông chảy róc rách, đám cá hôn môi nơi hòn đá dưới đáy sông, cuộc sống tốt đẹp của bọn chúng tựa hồ sẽ kết thúc, bởi vì...
Trong sông có một người đàn ông thân trên trần trụi đang đứng, thân hình tinh tráng với những đường cong hoàn mỹ, khuân mặt cương nghị, môi mỏng khẽ nhếch, hiện ra đường nét nghiêm túc. Sống mũi thẳng cao ngạo, hai tròng mắt khép hờ, lông mi thật dài, vì vậy tăng thêm mấy phần nhu hòa.
Đây là một chàng trai anh tuấn có thể khiến cho phụ nữ thét chói tai , đủ để cho phụ nữ quay chung quanh hắn.
Quần dài của người đàn ông được sắn lên cao, nước sông không quá hai đầu gối, đầu mùa xuân nước sông còn có chút lạnh, mà hắn liền đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Người đàn ông đột nhiên trợn mắt, không thấy làm động tác gì, liền nổ tung nổi lên năm cột nước, năm con cá sông lớn nhất theo cột nước cuồn cuộn dâng lên, rơi chuẩn xác vào bờ, người đàn ông thở dài.
Cuối cùng cũng không phụ hi vọng của sư phụ, để hắn bắt được cá!
Người đàn ông nhặt năm con cá lên, phủ thêm áo khoác treo trên cây, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất bay vọt lên.
Trên vách đá cô huyền, một căn nhà gỗ đứng sừng sững, mà bốn phía vách đá đều là vực sâu, không có bất kỳ con đường nào thông tới căn nhà gỗ, nếu nói căn nhà gỗ là dựng ở trên vách đá, không bằng nói, nhà gỗ dựng trên một cái cột đá.
Mà lúc này căn nhà gỗ im ắng , yên tĩnh có chút quỷ dị, người đàn ông xách theo cá, không khỏi nhăn mày lại, bình thường cho dù chỉ có một mình sư phụ cũng sẽ không yên tĩnh như vậy .
Người đàn ông đeo năm con cá trên vai, tung người nhảy xuống tưởng chừng không muốn sống, lại giống như chim lướt đến căn nhà gỗ trên cột đá.
"Sư phụ?" tiếng đàn ông trầm thấp vang lên, nhưng không có ai trả lời.
Người đàn ông không có bất kỳ phòng bị gì đẩy cửa ra, lại thấy trong phòng không có một người nào, trên cái bàn trong phòng đặt một cái hộp cùng một tờ giấy, chính xác mà nói là một phong thư, sư phụ để lại .
Đồ nhi: Tiểu Thú, thời điểm con xem thư này xem chừng sư phụ đã đi, không phải đã chết, mà đi dạo chơi tứ hải rồi, thực sự sư phụ đã sớm có suy nghĩ này, mọi người đều nói cây già cũng có thể nở hoa, cho nên vi sư muốn đi xem có thể tìm được mùa xuân thứ hai của đời ta hay không.
Đồ nhi, sư phó của con đã giao mọi thứ có thể đều giao cho con, bởi vậy, con cũng dọn dẹp một chút rồi xuống núi đi, hình như con từ nhỏ cũng không xuống núi bao giờ nhỉ? Con năm nay đã hai mươi ba, nên
xuống núi xem chút kiến thức cũng tốt. Tuy rằng vi sư không cho con cái kinh nghiệm giang hồ gì, nhưng vi sư tin chắc rằng con có thể vượt qua hết thảy khó khăn này! Hơn nữa cái loại vật kinh nghiệm giang hồ này, con phải tiến vào giang hồ mới có thể có, không phải sao?
Nhưng mà, có một kinh nghiệm giang hồ nhất định nói cho con: nếu có người muốn làm hại con, không cần khách khí, trực tiếp giết hắn! chặt làm tám khúc hoặc là một kiếm giết chết hắn cũng được.
Nếu có thời gian, đến Tây Vực xem một chút, nói không chừng gặp anh em kết nghĩa của ta, đến lúc đó giúp ta gửi lời thăm hỏi cho hắn.
Đúng rồi, cũng không có việc gì thì điều tra thêm chuyện của cha mẹ con, chuyện của họ Lệ do người họ Lệ giải quyết.
Mang theo bức họa của cha mẹ con, còn bản gia quy lộn xộn của Lệ gia các con nữa.
Còn có đồ trong hộp là sính lễ cho nương tử tương lai của con, cha mẹ con để lại, tiểu tử con đừng đánh mất, bằng không khẳng định cha mẹ con sẽ bò tới giết con đó! Trước khi tìm được nương tử cũng không thể mở ra, đây là yêu cầu của cha mẹ con .
Ta bảo con bắt năm con cá, con cầm ăn đi, đừng lãng phí .
Nếu không có chuyện gì liền dọn dẹp một chút xuống núi đi!
Sư phụ Vân Hành để lại —— Lệ Thú đọc xong thư, không có oán trách sư phụ không lời mà đi, cũng không có oán giận sư phụ không chịu trách nhiệm, mà là cẩn thận đem lá thư đặt ở trong vạt áo, lời dặn dò của sư phụ hắn nhất định sẽ làm được .
Cho nên việc hắn bây giờ cần làm là thu thập xong hành lý, xuống núi lưu lạc giang hồ thôi!
Nhưng là...
Vân Hành lại đã quên đồ đệ hắn chưa bao giờ xuống núi, không chỉ có kinh nghiệm giang hồ ít ỏi, mà ngay cả kinh nghiệm sống đều ít đến đáng thương, không chỉ có kinh nghiệm sống ít đến đáng thương, mà ngay cả bản thân võ công cao thấp đều không rõ. Nếu nói như vậy còn chưa tính, dù sao Lệ Thú cũng chỉ cùng sư phụ của mình so chiêu, nhưng là cố tình Lệ Thú lại là một cái đầu gỗ nghiêm túc bảo thủ!
Một cái đầu gỗ đem tri thức sách vở cho là thiên lý!
Cho nên đầu gỗ nghiêm túc tuân theo luân lý đạo đức thu thập xung quanh xong sau đó cung kính hướng nhà gỗ quỳ xuống, dập đầu ba lần.
Đây là hắn tôn trọng với sư phụ.
Mà lúc này, nấp trong chỗ tối Vân Hành thấy một màn như vậy không khỏi vỗ vỗ đầu, "Ta dựa vào, thế nào đã quên tiểu tử này nghiêm túc như thế? Hắn đến cùng có thể đi không thế?" Vân Hành thở dài, "Quên đi, dù sao con cháu đều có phúc của con cháu, ta quản nhiều như vậy làm gì." Vân Hành nhìn hướng tây, như là hoài niệm cái gì, "Tam đệ, ta đã dạy xong con của đệ rồi, xem như không làm đệ thất vọng."

Dứt lời, Vân Hành nhìn lại hướng Lệ Thú xuống núi, xoay người, nhảy tới phương hướng ngược lại.