Môi Hồng

Tác giả : Võ Hà Anh
  • Lượt đọc : 256
  • Kích thước : 0.54 MB
  • Số trang : 121
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 74
  • Số lượt xem : 1.148
  • Đọc trên điện thoại :
Tường Vi xoay tròn một vòng trước gương và tạm hài lòng với bóng cô bé xinh xắn lộng lẫy trong tấm kính phản chiếu.

Vi đưa tay nâng nhẹ nhẹ mái tóc uốn ngắn đã chải gọn gàng, hơi lưỡng lự . Phượng tiến lại cạnh Vi hai tay lướt trên gò ngực nàng và vuốt xuống hai bên eo rồi cười.

- Đẹp lắm rồi mày . Vừa vừa kẻo ông anh tao chết ngất bi giờ.

Vi lườm bạn:

- Tao nể mày lắm đấy nhé !

- Thôi mà, chẳng mấy khi có dịp đi nhót . Với lại cũng là để mừng anh Hoạt về nước.

Vi nghiêng nghiêng đầu làm điệu, thót bụng cài lại cái móc áo đầm rồi quay nhìn bạn, dẩu môi:

- Đi không có "pạc tơ ne" chán chết.

Phượng tròn xoe mắt:

- Cần gì . Tới đó thiếu gì thằng đi "sô lô" . Mà mày rõ ngố, kẻ không có "pạc tơ ne" chính là tao chứ không phải mày . Ông anh tao nghe tao tả về mày sơ sơ, tao lại nói xấu mày đi một chút vậy mà ông ấy đã có vẻ chịu mày lắm.

- Thôi đi, tán nhảm bỏ xừ . Tao mà đẹp thì có lẽ đời này sẽ hết con gái.

Phượng xòe hai tay phân bua:

- Mày nói lại . Bọn thằng Minh, thằng Tuấn, thằng Phát nó bám riết lấy mày như nam châm hút sắt có dứt cũng không ra . Chứ còn tao...

Tường Vi cướp lời bạn

- Mày làm sao ? Gạt đi không hết mà còn than . Tao thấy mày "vững" thật đấy . Thằng nào cũng có cảm tưởng như được mày chú ý nhất, về nhà thao thức đủ năm canh để mơ mộng tới Phượng . Sự thực thì em Phượng của các anh vẫn phây phây ra đấy, cóc dính vào anh nào hết.

Phượng cười sằng sặc:

- Khá lắm em ạ. Mày có vẻ không ngờ nghệch lắm . Đối với bọn con trai bi giờ mà cứ nghệch mặt ra nghe chúng nó tán phó mát thì "mệt" sớm . Mày phải nhớ rằng tụi con gái mình ví như trái chanh . Trái chanh chỉ ngon khi nào xử dụng đúng chỗ . Đừng cứ lăn bừa ra đấy, tụi con trai nó vắt hết nước rồi vứt xác đi thì chỉ có nước mà tự tử . Phải tỏ ra thật chua khi chúng nó đi ngoài nắng, phải thật mát khi chúng nó khát khô cổ...

Vi nhíu mày có vẻ chế riễu Phượng . Vi thừa hiểu con bé này kinh nghiệm sống lẫn kinh nghiệm sách báo có dư . Nhưng Vi vẫn cứ làm bộ ra vẻ lạ lùng:

- Mày nói lang bang quá . Tao là con gái, tao đã mười tám và tao đi tìm một tình . Một tình yêu tuyệt vời và chỉ có thế thôi.

Phượng chăm bẳm nhìn vào mắt Vi rồi đột nhiên nghiêm trang nói:

- Một là mày tự dối lòng, hai là mày... ngu . Con gái ít nhất phải được như... tao.

- Nghĩa là làm trái chanh cho những thằng đang theo tán tỉnh mày tưởng mình là kẻ có diễm phúc sắp được hái trái chanh đó ?

- Chính thế . Những thằng con trai sinh ra là để... làm mọi cho tụi mình . "Mọi" trong tất cả mọi phương diện . Phải làm cho chúng nó điêu đứng khổ sở rồi thì mình thuộc về nó, nó mới quí báu tưng tiu mình và sợ mất mình . Lúc đó nó mới... hầu hạ mình chu đáo.

Rồi Phượng giục:

- Mau lên mày . Ông Hoạt chắc khóc thét lên vì mày bò ra đấy !

Tường Vi gật gật:

- Xong rồi . Xong rồi.

Hai đứa cùng sánh vai ra khỏi buồng và bước vào phòng khách . Một thanh niên mặc đồ lớn, trông khá bảnh trai nhưng vẻ "bơ sữa" hiện rõ trên nét mặt, đang ngồi hút thuốc la dáng điệu bồn chồn . Thấy hai cô gái bước vào anh chàng đứng bật dậy và bỗng ngây người ra . Chàng "tuổi trẻ" chớp chớp mắt liền mấy phát để nhìn cho rõ . Trước mắt chàng là một cô bé xinh xắn như con búp bê Nhật Bản, nét thơ ngây, nhí nhảnh chưa từ bỏ khuôn mặt và thân thể nàng . Chàng nghĩ thầm...