Ngục thất giữa rừng già

Tác giả : Minh Quân
  • Lượt đọc : 316
  • Kích thước : 0.61 MB
  • Số trang : 70
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 59
  • Số lượt xem : 1.013
  • Đọc trên điện thoại :
*- Sinh ! Con đã tắm rửa xong rồi chứ ?
Nghe hỏi, cậu bé giúp việc cho ông chủ da trắng đang ngồi đánh giày trước lều ngẩng đầu lên, vừa cười vừa lắc đầu - cái đầu tóc bù xù như tổ quạ - Đáp gọn :
- Thưa ông chủ chưa.
- Chưa ? Tại sao thế, hở ?
Ông chủ gặng hỏi . Ngọc Sơn là một người Ăng Lê chính cống, từng sống tại Ấn Độ nhiều năm, nói rõ ra, ông là một nhà thám hiểm. Dân bản xứ vẫn quen gọi ông bằng ông chủ chứ ít khi gọi đến tên.
Không giống như một số nhà thám hiểm khác mà người ta thường thấy trên màn ảnh hay trong các tiếu thuyết phiêu lưu mạo hiểm : nói năng đối xử thô lỗ, ưa uống rượu, ăn ở bẩn thỉu, bừa bãi... Ngọc Sơn trái lại ông hết sức ngăn nắp, cẩn thận, sạch sẽ, ăn uống điều độ, đối xử với kẻ giúp việc rất nhã nhặn và từ tâm.
- Thưa ông, con bận nhiều việc quá. Để lát nữa rồi con sẽ tắm.
Ông Ngọc Sơn gật đầu ra dáng hài lòng nhưng không quên điểm vào mặt Sinh, nhắc lại :
- Này Sinh ! Con nên biết rằng người ta phải giữ gìn thân thể và áo quần luôn luôn sạch sẽ như tâm hồn mình, dầu rằng đang ở trong rừng già đi nữa, cũng vậy. Tắm xong, nhớ giặt luôn cái quần cụt đi, nghe không ? Ta thấy quần con bẩn lắm đó. Thôi ! Đi ngay đi !* Trời sắp tối sập rồi, đừng có giả vờ kiếm chuyện chần chờ cho tối rồi lại bảo : "Thưa ông, con sợ rừng đêm" như hôm qua, nghe chưa ?
"Ông chủ da trắng này kỳ quá đi thôi ! Mình tắm hay không thì can gì mà ông cứ bắt tắm hoài". Sinh nghĩ thầm và nói lớn :
- Thưa ông chủ, con đi ngay đây !
Dứt lời, Sinh bỏ chiếc giày ống đang đánh dở xuống, vơ vội miếng xà phòng cầm khư khư trong tay, chạy vụt đi .
Ông Ngọc Sơn nhìn theo cái bóng dáng còm nhom, mảnh mai như một cái que khô của thằng bé, mỉm cười một cách hài lòng.