Nhất Thế Khuynh Tình

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Yên Thị
  • Lượt đọc : 256
  • Kích thước : 1.70 MB
  • Số trang : 353
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 39
  • Số lượt xem : 908
  • Đọc trên điện thoại :
  • Đọc Nhất Thế Khuynh Tình trên điện thoại
Truyện Nhất Thế Khuynh Tình của tác giả Yên Thị là câu chuyện hòa thân thường được diễn ra ở chốn triều đại cổ xưa. Hoàng đế Tuyên triều là người hùng tài đại lược, văn võ song toàn, rồi lại bá đạo mãnh liệt. Y là tiểu vương tử Nguyệt tộc không thể chịu sủng, vì mượn binh cam nguyện nhập Tuyên triều làm chất tử. Một lần ngoài ý muốn, Tuyên triều hoàng đế cường thượng chất tử Nguyệt tộc. Ai ngờ chất tử nhìn như nhát gan phản ứng lại ngoài dự kiến của hắn. Làm hắn không hiểu lý do chưa hết, muốn ngừng mà không được. Sớm chiều ở chung hắn cũng dần phát hiện ── y,người yếu đuối không lạnh không nóng , kỳ thật ôn nhuận như ngọc lại nội hàm cốt khí...
***
Thể loại:

+ H văn, cổ trang, cung đình, cường thủ hào đoạt, có ngược có ngọt.

+ Đế vương bá đạo sủng thụ cường công.

+ Chất tử ôn nhu ngạo kiều thông minh cường thụ.

Nội dung:

Hoàn Ân là tiểu vương tử Nguyệt tộc, thường xuyên bị phụ hoàng đối xử lạnh lùng, thờ ơ. Vì thế mà khi đất nước của y cần mượn binh của nước Tuyên Hướng, y đã cam chịu đứng ra tự nhận là chất tử (con tin) sang Tuyên triều, mong muốn được vua cha để ý mà đối xử tốt hơn với y.

Nào ngờ, vừa mới đặt chân sang nơi đất khách, vì một sự hiểu lầm, Hoàn Ân bị Dung Thành - đương nhiệm hoàng đế Tuyên triều - cường thượng y. Từ đó, Hoàn Ân sinh hận thù với hắn...




Sau khi vào cung, Dung Thành thấy Hoàn Ân có ngoại hình cũng bình thường thôi, nhưng khí chất và tính cách của y lại nhẹ nhàng, ôn nhuận, hòa khí, làm hắn không thể không động lòng với người này. Hắn ngày đêm sủng Hoàn Ân lên tận trời, mà Hoàn Ân lại luôn nghĩ hắn chỉ đang chơi đùa với mình mà thôi, chơi chán rồi cũng sẽ vứt. Y cố để cho bản thân không rơi vào lưới tình với Dung Thành.

Chiến tranh kết thúc, Hoàn Ân bỏ trốn về nước, mới phát hiện mình đã yêu người kia mất rồi. Sau đó, y không ngờ, Dung Thành thế nhưng dắt cả đoàn binh sang nước y, chỉ để đem y trở về. Y lại càng động lòng với hắn. Cho đến lúc hắn nhảy ra đỡ tên độc cho y, Hoàn Ân đã thực sự chắc chắn mình rất yêu người này. Hai người sống hạnh phúc bên nhao từ đó về sau.

Chốt:

Tui đọc bộ Ái Hậu Dư Sinh thấy (cảnh H) hay quá trời quá đất nên đã đi tìm một bộ khác cùng tác giả, và tèn ten! Một bộ cực phẩm lại được tìm ra rồi nà >< Truyện hay, nhẹ nhàng, mặc dù có ngược, vì cường cường mà, phải mất một thời gian hai anh mới đến với nhau, chưa kể trắc trở đủ đường vì công là hoàng đế một nước nữa. Cũng may em thụ cường nên không ầm ĩ nháo loạn gì cả, trừ vụ ẻm bỏ trốn về nước hoy, sau đó thì bị anh đè luôn trên ngựa ¬‿¬ Tóm lại là truyện rất hay đấy, mọi người nhớ đọc nhe.
***
Trên quan đạo, xa xa giương lên bụi đất, tiếng vó ngựa đát đát liên tiếp truyền đến.
Hai người thanh niên bộ dáng tướng lĩnh , thân mặc áo giáp khinh lượng, bên hông đeo trường kiếm, kỵ mã đằng trước, phía sau theo một chiếc mã xa ,mã xa do mộc chế , nhìn qua thực rắn chắc, nhưng bởi vì do không có đồ trang trí gì, có vẻ hơi chút đơn sơ.

Trong mã xa ở bên cửa sổ cũng chỉ treo liêm tử (mành), trên xe phô chút nhuyễn điếm, chính giữa đặt một bộ ải kỷ (bàn con thấp), bày biện cực kỳ đơn giản. Một người công tử mặc áo xám đang tựa vào bên cửa sổ, mượn chính ngọ(giữa trưa) dương quang đọc sách, một bên khách sườn cửa sổ là một tiểu đồng nằm úp sấp ước chừng mười một hai tuổi, đang hất liêm tử ra bên ngoài xem.

“Ai, đều đi mấy ngày rồi, sao còn chưa tới.” Tiểu đồng giận dỗi buông liêm tử xuống, nằm ở trên nhuyễn điếm sinh hờn dỗi.

Hôi y(áo xám) công tử mỉm cười, nói:“Ngươi lại bắt đầu phiền chán . Vài ngày trước chúng ta đã vượt qua biên giới, hẳn là rất nhanh có thể đến Ung Kinh.”

Tiểu đồng vẫn là khó chịu, ở trên nhuyễn điếm trằn trọc:“Điện hạ, ta thật không rõ ngươi tại sao phải đáp ứng chuyến đi này. Bệ hạ hắn thì không thể tùy tiện chiêu người, nhận thức làm nghĩa tử, đưa đi Tuyên Hướng sao?”

Hôi y công tử thùy hạ mắt tiệp, thở dài:“Ở bên ngoài nhớ rõ bảo ta công tử, không cần kêu điện hạ. Còn như ngươi nói nhận thức nghĩa tử, Tuyên Hướng hoàng đế cũng không phải đứa ngốc, chẳng những sẽ không tán thành thế thân này, còn khả năng rất tức giận, chẳng những không mượn binh, còn thừa dịp cơ hội này lấy khi quân chi tội đối Nguyệt tộc phát động công kích.”

Tiểu đồng bỗng chốc đứng lên, mở to mắt mắt:“Đáng sợ như thế?”

“Sự vụ quốc gia cùng quốc gia trong đó chính là vậy, từng bước tính kế, phải cẩn thận chặt chẽ, bằng không bị người nắm được nhược điểm, sẽ gặp chuyện không may. Hơn nữa chúng ta lại đang ở thời khắc nguy cấp, càng thêm không thể thả lỏng cảnh giác.”

Tiểu đồng ngu ngơ trong chốc lát, nói:“Ta cảm thấy bệ hạ chính là muốn tìm cái lý do đuổi ngươi ! người nào lại không biết tâm tư bệ hạ !”

“Uyển Đồng, ngươi sao có thể nói bệ hạ như vậy……” Biết Uyển Đồng là thay mình căm giận bất bình, nhưng mình không được sủng ái là thật, hôi y công tử cũng cảm thấy có chút khổ sở. Sau khi y ba tuổi mới tiến cung, nghe nói là nhi tử phụ vương di lạc(lưu lại) ở ngoài. Nhưng không biết tại sao, phụ vương luôn xa cách y, từ khi y biết chuyện cũng rất ít ôm y, cũng rất ít ban thưởng, ngày thường cho y học đọc sách. Mấy người ca ca của y đều đã sớm bắt đầu học tập mang binh đánh giặc , nhưng phụ vương lại không có chút ý tứ nào muốn bồi dưỡng y, y thực sung túc mặc y tự sinh tự diệt. Lần này vì mượn binh đối kháng Bách Linh, đến Tuyên Hướng làm chất tử, chỉ sợ phụ vương cũng không để ý đến : Mắt không thấy tâm không phiền, có lẽ chết ở bên ngoài, cũng……

Uyển Đồng gặp hôi y công tử thần sắc trong đó có chút khổ sở, vội vàng đi qua cọ cọ y:“Công tử không cần khổ sở, lúc này ở Tuyên Hướng lập hạ công lớn, sau khi trở về bệ hạ nhất định nhìn công tử với cặp mắt khác xưa !”

Hôi y công tử miễn cưỡng xả ra một cái tươi cười, nói:“Hy vọng vậy……”

Ai biết có thể hay không lập hạ công lớn ? Nói không chừng y có một hành vi không hợp, Tuyên Hướng hoàng đế liền nhân cơ hội đối Nguyệt tộc phát động công kích, Nguyệt tộc vốn liền lọt vào xâm lược Bách Linh, ốc còn không mang nổi ốc mình , hơn nữa vừa lúc bên này lại bắt tội vương tử, phân thân thiếu phương pháp, ném chuột sợ vỡ đồ, Tuyên Hướng hoàng đế một ý niệm, chính là Nguyệt tộc nhất tộc tồn vong.

Thôi thôi, có lẽ là y nghĩ nhiều . Phụ vương chỉ sợ trực tiếp sẽ bỏ qua y, chớ nói ném chuột sợ vỡ đồ. Còn nữa, y cũng nghe đến cung đình trong lúc đó truyền lưu bí văn, nói y cùng bệ hạ căn bản là không giống, hơn phân nửa “Di lạc tại ngoại nhi tử” Chính là ngụy trang, cho dù lập hạ công lao, trở về cũng là giống nhau .

Càng nghĩ,y đi một lần này, thật là không hề giá trị, phá bình phá suất thôi. Bất quá, tài cán vì Nguyệt tộc tộc nhân làm một chuyện, coi như là hết bổn phận“Vương tử”.

“Lần này đến Tuyên Hướng, cũng có thể nhân cơ hội hiểu biết rất nhiều phong thổ quốc gia khác, hẳn là hội rất thú vị ! ta nghe nói hoàng đế bên này trên đầu đều mang theo châu liêm(mành châu) ni !”

Hôi y công tử xì một tiếng nở nụ cười:“Cái kia kêu miện lưu.”

“Nga……” Uyển Đồng ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Bị hắn nháo như thế, hôi y công tử tinh thần cũng dần dần hảo lên, vỗ vỗ đầu hắn, lại đem ánh mắt rơi vào trên trang sách.

Uyển Đồng nâng cằm cong lên miệng:“Lại đọc sách…… Lại đọc sách…… Trong sách có cái gì dễ nhìn , có mỹ nữ sao?”

Hôi y công tử dở khóc dở cười, đang muốn khép lại thư đánh đầu hắn, chợt nghe được mã xa binh lính kéo rèm thấp giọng nói:“Vương tử điện hạ, nhanh đến , ta nhìn thấy đội ngũ nghênh đón.”

Uyển Đồng hưng phấn đứng lên:“Đến Ung kinh rồi?”

Quân đội tốc độ dần dần chậm lại, binh lính đánh xe “Hu” một tiếng mã xa dừng ở nửa đường.

Một đội kỵ binh chỉnh tề ngăn ở trên quan đạo, quân mã đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi rõ ràng có thể nghe thấy. Tướng quân dẫn đầu kỵ trứ con ngựa cao to, thắt lưng đeo bảo kiếm, mày rậm mắt to, hướng hai vị thanh niên tướng lĩnh Nguyệt tộc chắp tay ôm quyền:“Mạt tướng Trình Văn Viễn, phụng hoàng đế bệ hạ ý chỉ, xuất chúng thành mười dặm nghênh đón vương tử điện hạ.” Giọng to rõ ràng, thanh như hồng chung, một chữ không lậu truyền vào trong mã xa

Hai vị thanh niên tướng lĩnh cũng chắp tay ôm quyền, đang muốn nói chuyện, trong mã xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng thanh thúy non nớt “Đa tạ Trình tướng quân, đa tạ bệ hạ !” Thanh âm giống như oanh đề, làm người ta hoài nghi ngồi trong mã xa có phải hay không là tiểu đồng.

Căn cứ thu được tin tức, Nguyệt tộc tiểu vương tử hẳn là hai mươi tuổi tả hữu thanh niên, sao thanh âm này lại giống tiểu hài tử? Trình Văn Viễn tuy là thiên tướng, nhưng cũng là gặp qua đại trường hợp , bất động thanh sắc quay đầu ngựa lại, hét lớn một tiếng, đội kỵ binh lập tức chia làm hai lộ, ở giữa làm ra một thông đạo cũng đủ mã xa thông qua.

Trình Văn Viễn cao giọng nói:“Mạt tướng cấp vương tử điện hạ dẫn đường !” Dứt lời liền điều khiển ngựa tiến lên trong thông đạo. Nguyệt tộc sứ giả liền hiểu ý, theo quất roi, Tuyên Hướng một đội kỵ binh đợi bọn hắn đều thông qua sau, tự động hợp thành một cỗ, đi theo phía sau tiến lên. Hành động nhanh chóng, đâu vào đấy, làm cho hai vị thanh niên tướng lĩnh của Nguyệt tộc vô cùng thán phục.

Đoàn người dần dần đi tới cửa thành Ung kinh , trên quan đạo người đi đường càng ngày càng nhiều, thanh âm cũng càng ngày càng ồn ào. Uyển Đồng nhịn không được ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn phía bên ngoài, như là phát hiện tân đại lục xoay người hướng hôi y công tử vẫy tay:“Công tử mau đến xem, cửa Ung kinh thành hảo cao lớn ! so với thủ phủ của chúng ta lớn hơn nhiều !”

Hôi y công tử vén lên liêm tử nhìn thoáng qua bên ngoài, quả thật khí thế rộng lớn, nhìn ra tường thành ít nhất cao mười trượng, tất cả đều là thạch khối thật lớn hôi sắc đắp thành, trên cổng thành có binh lính tuần tra, cửa thành trên tường khảm thật lớn cẩm thạch khắc đá, thượng thư “Ung kinh” Hai chữ, không hổ là đại quốc Trung Nguyên khí phái đứng đầu .

Vào kinh thành, trên đường ngựa xe như nước, đám người vai nối gót, kiến trúc san sát nối tiếp nhau, phồn hoa dị thường. Uyển Đồng kích động vô cùng, một đường đều ghé vào cửa sổ nhìn, hận mắt không thể dài hơn . Hôi y công tử bị hắn nháo đọc thư không được, cũng cùng nhau nhìn một lát.