No.6 Tập 7

Thể loại: Tiểu Thuyết ;Truyện
Tác giả : Asano Atsuko
  • Lượt đọc : 317
  • Kích thước : 0.68 MB
  • Số trang : 151
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 37
  • Số lượt xem : 887
  • Đọc trên điện thoại :
Năm 2013.

Tại NO.6, thành phố tương lai được mệnh danh là nơi hiện thực hóa mọi lý tưởng của loài người, Shion và Nezumi đã gặp nhau.

Shion là một tài năng được phát hiện từ năm hai tuổi, từ đó được nhà nước nuôi dạy như một công dân bậc cao. Thế giới cậu sống ổn định, yên bình và cũng buồn tẻ đến nỗi một cơn bão đổ bộ vào đất liền đúng ngày sinh nhật lại được cậu coi như một món quà.

Nhưng món quà sinh nhật thực sự, cơn bão thực sự, phải là Nezumi.

Cùng sự xuất hiện ly kì và tơi tả của thiếu niên có đôi mắt xám này, cuộc sống của Shion và cả NO.6 sẽ hoàn toàn thay đổi… Từ một nhân tài với tương lai được đảm bảo, Shion bị xô xuống gần đáy xã hội, từ đây cậu nhìn được phần đế thối rữa của ngọn tháp mà lẽ ra cậu đang ngồi trên.

Một thế giới hiện đại, văn minh, nề nếp mà nhân loại phấn đấu xây dựng và tưởng rằng đã xây dựng thành công, lại ẩn chứa sau nó muôn vàn giả dối, bạo lực và vô nhân đạo.

***

Atsuno Asano (あさの あつこAsano Atsuko?, sinh năm 1954 tại Okayama Prefecture, là một nhà văn người Nhật. Bà đã từng viết những tiểu thuyết dành trẻ em như series Telepathy Shoujo Ran và series manga The Manzai Comics. Bà bắt đầu viết truyện cho thiếu nhi từ thời còn học đại học. Bà tốt nghiệp đại học Aoyoma Gakuin và sống bằng nghề viết văn.

Asano được trao giải thưởng Noma cho Văn học Thiếu niên vào năm 1977 nhờ series Battery, đã được chuyển thể thành phim. Series này cũng thắng tại lễ trao giải các tác phẩm thiếu nhi xuất sắc nhất (Shogakukan Children's Publication Culture Award) năm 2005. Các bài viết của bà thường được đăng trên các tạp chí văn học, bà hay hợp tác với tờ Mainichi Shimbun.

Các tác phẩm:
"Kamigami-no Utatane"
"Girls Blue 2"
"Girls Blue"
"Yume-utsutsu"
"NO.6 #1-8"
"The MANZAI #1-6"
"Asano Kodomo-no Omocha-bako"
"Neko No Neko San"
"Telepathy Girl Lan"
"Arihureta Hu-keiga"
"Sasayaka-na Monogatari-tachi"
"Kimi-ni Okuru Tsubasa Monogatari"
"Matteru"
"Last Inning"
"Kaze-no Yakata-no Monogartari"
"Ashita-Hukukaze"
"Shin-Hotarukan Monogatari"
"Hotarukan Monogatari"
"Iede-de Densha-ha Ganbarimasu"
"Miroku-no Tsuki"
"Erina-no Aoi-sora"
"Vivace"
"Kimi-ga Mitsukeru Monogatari"
"Miyama Monogatari"
"Fuku-shu Planner"
"Konjiki-no Nobe-ni Utau"
"Battery #1-7"
"Field, wind"
"Tabidachi"
"Chu-gakusei No Kimochi"
"Iede-densha-ha Koshou-chu?"
"You-kai Henka"
"Ju-ni No Uso-to Ju-ni No Shinzitsu"
"Yasha-zakura"
"Ju-ni-sai Deai-no Kisetsu"
"Banka-no Playball"
"Runner"
"Fukuin-no Sho-nen"
"Sugu-kakeru Dokusho-kanso-bun"
"Naniyorimo Taisetsu-na Koto"
"Bokura-no Shin-rei Spotto"
"Natsu-yasumi"
"Chi-ni Umorete"
"Ji-kuu Hunter Yuki"
"Hint?"
"Toumei-na Tabiji-to"
"Tanpopo-akichi-no tsukinowa"
"Doba-pyon"
"Love Letter"
"Mai-ha Jussai-desu"
***
Nezumi ẩn mình trong hang, khẽ khàng hít thở mùi vị ẩm ướt của bùn đất. Nó thận trọng tiến từng bước chậm rãi. Hang rất hẹp, cố gắng lắm mới lách qua được, còn tối đen như mực, vậy mà nó lại thấy an tâm. Nezumi thích những nơi tối tăm chật hẹp thế này, bởi các sinh vật to lớn rắp tâm bắt nó sẽ không thể đặt chân đến. Một thoáng an toàn và yên ổn ngắn ngủi. Vai vẫn đau âm ỉ, nhưng nó không bận tâm. Đau không phải chuyện to tát, mất máu mới là điều đáng ngại. Vết thương không sâu lắm, chỉ sượt một mảng nhỏ trên bả vai, lẽ ra đã đông máu và khép miệng dần rồi mới đúng. Nhưng, miệng vết thương... Miệng vết thương vẫn nhơm nhớp và nóng râm ran. Máu tiếp tục chảy.

Chắc là bọn chúng đã bôi thuốc chống đông máu lên đầu đạn.

Nezumi cần chặt môi dưới.

Mình cần thuốc cầm máu. Không cao xa gì, chất làm đông máu hay muối nhôm là đủ. Chí ít cũng phải rửa vết thương bằng nước sạch đã.

Bước chân nặng nề, đầu óc choáng váng.

Gay rồi!

Tại mất máu quá nhiều đây mà. Thật nguy hiểm, chẳng sớm thì muộn, cơ thể sẽ không cử động được nữa.

Cũng tốt chứ sao...

Một giọng nói vang lên từ trong tâm khảm.

Mắc kẹt ở một nơi tối tăm ẩm thấp, không cựa quậy được, biết đâu lại là chuyện tốt. Từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ lịm mãi đi và cái chết đến thật nhẹ nhàng. Chắc sẽ không đau đớn gì, có chăng chỉ cô quạnh đôi chút thôi. Không! Thật ngây thơ! Huyết áp hạ, hít thở khó khăn, toàn thân tê dại... Sao có thể không đau đớn cho được?
...