Oan Gia Hàng Xóm

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Lạc Băng
  • Lượt đọc : 238
  • Kích thước : 0.63 MB
  • Số trang : 174
  • Đăng lúc : 1 năm trước
  • Số lượt tải : 31
  • Số lượt xem : 1.097
  • Đọc trên điện thoại :
Tối hôm sau, giữ đúng lời hẹn, Nguyệt Như và Vỹ Phàm đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng Shall. Khi vào trong thì họ đã thấy vợ chồng Hàn Phong đang ngồi chờ. Lần đầu nhìn thấy Hàn Phong và Lăng Tư Giai, Nguyệt Như ngạc nhiên đến há mồm.

Cái gọi là trai tài gái sắc chính là họ đúng không? Người đàn ông kia có phải quá tuấn tú không? So với Phan An thời xưa thật không biết ai hơn ai kém nữa. Còn cô gái bên cạnh anh ta… Chúa ơi, phải nói là tiên nữ hạ phàm. Đàn ông nhìn thấy cô ấy chắc chắn chảy nước miếng thèm muốn, còn phụ nữ sẽ ganh tỵ chết mất thôi.

“Tới rồi.” Hàn Phong lễ độ đưa tay ra mời.

“Tư Giai, lâu rồi mới gặp. Em khỏe chứ.” Kéo ghế cho Nguyệt Như xong, Vỹ Phàm cũng ngồi xuống sau đó lịch sự hỏi thăm Tư Giai.

“Em tốt lắm. Nghe nói anh bị thương, bây giờ khá hơn rồi chứ?” Kết thúc kỳ nghỉ, Tư Giai phải lập tức quay lại xử lí công việc ở thành phố P nên không có thời gian thăm hỏi.

“Nhờ phúc của chồng em, anh đỡ nhiều rồi.” Vỹ Phàm cười như không cười, hướng ánh mắt về phía Hàn Phong.

Hàn Phong bất mãn nhìn Vỹ Phàm một cái còn Tư Giai lại cười “Mấy tháng nay thật làm phiền anh. Bây giờ anh cứ đẩy hết công việc cho anh ấy, còn anh hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

“Anh cũng đang có ý như vậy.” Vỹ Phàm cực kì đồng tình.

“Bà xã, sao em lại nối giáo cho giặc như vậy. Anh làm việc vất vả em không đau lòng sao.” Hàn Phong không vui kháng nghị.

“Anh thôi làm trò đi.” Tư Giai liếc anh một cái nhưng trong mắt toàn là nhu tình.

Hàn Phong làm ra vẻ uất ức, cúi đầu ăn ngấu nghiến miếng bánh ngọt. Tư Giai cũng mặc kệ anh, cô dời sự chú ý sang Nguyệt Như.

“Anh Vỹ Phàm, không giới thiệu một chút sao.”

“À… cô ấy là Nguyệt Như, bạn gái của anh. Nguyệt Như, đây là tổng tài của bọn anh Hàn Phong, vợ anh ấy Lăng Tư Giai.” Vỹ Phàm giới thiệu.

“Xin chào…” Tư Giai nhoẻn miệng cười.

Nụ cười của tuyệt sắc giai nhân thật làm rung động lòng người khiến Nguyệt Như mê mẩn. Trong lúc thất thần cô thốt lên một câu làm tất cả mọi người sững sờ.

“Chị có phải minh tinh điện ảnh không. Thật xinh đẹp quá đi.”

“Phốc…” Hàn Phong là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần đầu tiên, không khách khí cười to.

“Cảm ơn…” Tư Giai ngại ngùng đón nhận lời khen.

Vỹ Phàm cưng chiều nhìn Nguyệt Như, cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy khiến anh yêu càng sâu đậm. Có thể cô không biết nhưng sắc đẹp của cô chẳng hề kém cạnh Tư Giai.

“Bái tiểu thư, vợ tôi không phải minh tinh gì đâu. Cô ấy cũng giống tôi và Vỹ Phàm, đang điều hành một công ty.” Cô gái này thật thú vị, khiến Hàn Phong muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn một chút.

“Oa, chị thật giỏi. Trẻ như vậy mà có thể điều hành cả công ty.” Nhìn vẻ mặt như muốn đem Tư Giai biến thành thần tượng, Vỹ Phàm dở khóc dở cười.

“Chỉ là tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Cũng không có gì đáng nói. Ngược lại nghe nói Bái tiểu thư có nhiều sở trường, đối với công việc vô cùng nghiêm túc. Thái độ làm việc tốt như vậy mới làm tôi khâm phục.” Tư Giai hào phóng ca ngợi.

“Chị đừng gọi em là tiểu thư, em nghe không có quen. Nếu chị không chê có thể gọi em là Nguyệt Như.”

“Vậy em cũng gọi chị là Tư Giai đi. Đừng khách sáo.”

“Dạ được.” Nguyệt Như cười tít mắt.

Hàn Phong và Vỹ Phàm đưa mắt nhìn nhau không khỏi cười khổ. Hai cô gái này đem họ trở thành người vô hình sao, hoàn toàn ngó lơ họ rồi. Nhưng thấy vợ và bạn gái mình vui vẻ như vậy, họ cũng không đành lòng xen vào. Chỉ cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng nói chuyện công việc một chút. Cứ như thế bữa ăn tối kéo dài gần hai tiếng diễn ra khá vui vẻ. Ngay cả khi ra về, Nguyệt Như và Tư Giai cũng còn cảm thấy luyến tiếc.

Kết thúc buổi hẹn, Vỹ Phàm cùng Nguyệt Như tay trong tay đi dạo bên bờ sông. Tối hôm nay trăng đặc biệt sáng, ngoài trời còn lất phất mấy hạt mưa. Bầu không khí có hơi lạnh nhưng bàn tay ấm áp của Vỹ Phàm lại có thể xua đi cái lạnh không đáng kể này. Cả hai dừng chân trên cây cầu ánh sáng, nơi mà các đôi tình nhân luôn chọn để hẹn hò.

“Vợ chồng chị Tư Giai thật xứng đôi, em nhìn mà ghen tị chết đi được.” Nguyệt Như đứng trên cầu, ra vẻ ngưỡng mộ.

“Có gì đáng ngưỡng mộ. Anh và em còn xứng đôi hơn.” Đương nhiên anh không đồng ý với nhận định của Nguyệt Như.

“Anh đúng là mèo khen mèo dài đuôi.” Nguyệt Như bĩu môi.