Thung lũng Rắn

  • Lượt đọc : 258
  • Kích thước : 0.38 MB
  • Số trang : 76
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 47
  • Số lượt xem : 971
  • Đọc trên điện thoại :
Hôm ấy, sau bữa cơm chiều, mọi người đều quây quần ngoài hàng hiên hóng mát. Ba của Bạch Liên, ngồi cạnh ông Diệp – cha nuôi của Tuấn, nhấp từng ngụm cà phê thơm ngát, trong lúc đề đốc Cương, cậu của Bạch Liên và cũng là chủ nhân ngôi biệt thự trên bờ biển Nha Trang im lặng hút thuốc mơ màng nhìn ánh hoàng hôn nhuốm màu trên mặt trùng dương.
Bạch Liên và Tuấn đứng dựa lan can thả hồn theo tiếng sóng dạt dào trên bãi biển. Cả hai đang muốn xin phép xuống bãi dạo chơi một vòng, thì ông Diệp ba của Tuấn (Xem Bóng Người Dưới Trăng. Cùng một tác giả.) bỗng cất tiếng :
- Lát nữa tôi sẽ sửa soạn hành trang để mai sáng lên đường.
Ba Bạch Liên như đã biết trước dự tính của bạn, hỏi :
- Mai khởi hành rồi à ? Sao không nghỉ chơi thêm vài ngày ở đây đã ?
- Thì đây cũng chỉ là một cuộc du hành ngắn ngủi, nhân dịp các cháu còn nghỉ hè. Chừng độ tuần lễ sau tôi sẽ trở lại với các bác rồi cùng về Sài gòn luôn thể.
Tuấn không ngăn được tò mò hỏi :
- Đi chơi đâu vậy, ba ?
Ba Tuấn mỉm cười :
- Lên miền Thượng !
Bạch Liên và Tuấn tròn mắt nhìn nhau. Trong khung cảnh yên tĩnh của một ngôi biệt thự tiện nghi, lời nói của ba Tuấn gợi lên một địa danh xa lạ và… không kém kỳ bí !
Bạch Liên thắc mắc :
- Bác đi một mình thôi, hay là ?...
Ông Diệp cười :
- Cả Tuấn và… cháu nữa, nếu ba cháu cho phép !
Bạch Liên quay lại nhìn cha và cậu. Đề đốc Cương thản nhiên nói :
- Cậu chưa biết rõ lộ trình của bác Diệp, nhưng có điều chắc chắn là ngoài đường xe hơi, còn phải băng rừng lội suối, gian nan lắm mới tới chỗ bác Diệp định đến đấy nhé.
Ông Diệp gật đầu :
- Phải, địa điểm bác sẽ đến là một nơi “khỉ ho cò gáy” nằm hẻo lánh trên miền đồi núi cao nguyên. Ở đó có một thung lũng mà thổ dân gọi là Thung lũng Rắn. Lòng thung lũng này dài chừng hai chục cây số, có một “buôn” Thượng, một con suối, một cái hồ, và cách đấy không xa có một mỏ thiếc đang được một công ty nghiên cứu khai thác. Quanh vùng có rải rác ít nhiều di tích cổ của người Hời và một nông trại của ông Quách Tiến, bạn của bác. Ông Quách Tiến là người Minh Hương, một nhạc sĩ và có máu ham mê khảo cổ như bác. Đã lâu ông Tiến vẫn viết thư mời bác ra chơi. Trong một thư gửi cho bác, ông Tiến có phàn nàn rằng đứa con trai ông bị mồ côi mẹ từ nhỏ vẫn phải sống đơn độc ở nơi hoang dã và chỉ mong có bạn. Ông khẩn khoản mời bác đến chơi, còn chủ tâm khoe vài món đồ cổ mà bác ấy tìm kiếm được.
Ông Diệp ngưng lời, như muốn dò xem phản ứng trên gương mặt bọn trẻ : Nhưng cả Tuấn lẫn Bạch Liên đều “nghệt” ra về dự định bất ngờ của cuộc du hành nên chẳng biết nói gì hơn.
- Cháu có thể đi với bác, nếu cháu không ngại những vất vả ở dọc đường, vì đúng như lời cậu cháu đã nói : ngoài đường xe hơi theo quốc lộ 21 từ Nha Trang Ninh hoà thẳng tới, còn phải băng rừng lội suối, qua nhiều con đường mòn mới tới Thung lũng Rắn...