Tôi Là Lối Cổng

Tác giả : Osho
  • Lượt đọc : 499
  • Kích thước : 1.14 MB
  • Số trang : 211
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 606
  • Số lượt xem : 2.785
  • Đọc trên điện thoại :
Mười tám năm sau lần xuất bản đầu tiên, Tôi là lối cổng vẫn còn rộn ràng với hiện tại. Osho đã nói về những chân lí vĩ đại hơn đang hiển lộ cho chúng ta khi chúng ta trở nên sẵn sàng nghe chúng. Và, như tôi đang viết đây, tôi nhìn quanh phòng, vào những người tôi đã biết qua bao năm và tôi thấy bao nhiêu điều đã xảy ra cho chúng ta. Đối với tôi dường như bây giờ Osho không nói về các bí mật vĩ đại đang hiển lộ bằng lời, hay nói cho chúng ta về bất kì cái gì khác hơn Người đã có, mà thay vì thế, Người đã biết rằng qua tất cả việc nói của Người, chân lí tối hậu, im lặng, sẽ dần dần thấm vào bản thể chúng ta. Nỗi sợ sẽ bắt đầu tan biến, hoài nghi sẽ bắt đầu tan biến, khi tâm trí đơn giản bắt đầu mất đi sự kìm kẹp chúng ta. Nhiều điều xảy ra cho chúng ta hơn là tâm trí chấp nhận.
“Bạn không thể nào đọc được bất kì cuốn sách nào mà bạn không biết theo một cách nào đó. Bạn chỉ có thể đọc bản thân mình mà không cái gì khác. Cho nên nếu bạn đọc Dhammapada của Phật, đấy không phải là Dhammapada của Phật mà bạn đang đọc đâu, đấy là Dhammapada của bạn đấy. Bây giờ bạn sẽ là người sáng tạo của nó. Bây giờ chiều sâu của bạn sẽ đạt tới chiều sâu của lời Phật. Bạn không thể vượt ra ngoài bản thân mình; bạn không thể có bất kì thoáng nhìn về bất kì cái gì bên ngoài bản thân mình.”
Tôi nhớ tới Osho bảo chúng ta nhiều lần là Người không làm gì cả. Bây giờ, dường như là tôi đã hiểu sâu sắc hơn bao giờ hết, rằng Người đơn thuần tiết lộ cho chúng ta điều ta đã biết, rằng Người đang đánh thức điều đơn thuần đã rơi vào trong giấc ngủ.
Nước mắt rơi xuống khi tôi viết những dòng này và tôi tự hỏi sao vậy. Câu trả lời dường như tới là tôi đang được tràn ngập bởi cái một mình của Bản thể, Bản thể này, cái đã đưa chúng ta từng bước qua những khoảnh khắc đêm tối và khủng khiếp nhất bằng tình yêu mà Người đang là, chân lí mà Người đang là. Chẳng ai biết được điều gì sắp xảy ra. Nhưng, tin cậy của chúng ta càng rơi vào tin cậy của Người, chúng ta càng có nhiều khả năng đi qua những bước chuyển khó khăn và bước ra càng ít sợ hãi, ít bị thuyết phục rằng chúng ta chỉ là những con quái vật phải sống trong che giấu.
Tôi là lối cổng mở ra nhiều cánh cửa. Khi bạn đọc, và liếc nhìn vào trong các các cánh cửa đó, một hay nhiều cánh cửa có thể gợi nên một kí ức sâu sắc trong bạn, vì Người động chạm tới mọi điều. Trong thực tế, Lối cổng là Cổng vô môn. Nhưng, Osho chưa bao giờ muốn chúng ta bị mắc kẹt trong kí ức: “Đừng bao giờ nhớ bất kì cái gì đã xảy ra. Không kinh nghiệm nào nên được tích luỹ và nuôi dưỡng. Khi nó xảy ra, vứt bỏ nó đi, quên nó đi, và đi tới. Không có cái gì trừ bùng nổ toàn bộ là có tác dụng, cho nên đừng chú ý tới những bùng nổ nho nhỏ.”
Thế giới thường khép cánh cửa của nó với Osho. Nhưng tất cả những cánh cửa của Osho đều mở. Người là sự cởi mở. Một hình ảnh vụt thoáng hiện trong tâm trí tôi: Thế giới tựa như một cụ già, đắng cay dõi mắt chăm chú qua một khe hở; và Osho là con mắt trống rỗng, cởi mở của đứa trẻ.
Với những ai trong các bạn còn chưa bao giờ đọc Tôi là lối cổng, tôi nói nên đọc nó. Với những ai trong các bạn đã đọc nó vài năm trước đây, tôi nói nên đọc lại nó lần nữa. Và với mọi người tôi nói, trên hết, uống nó đi, nó là nguồn vô tận nước cam lồ của cuộc sống. “Bạn làm phần bạn, và nhớ rằng bạn có khả năng làm phần của bạn thôi. Bất kì khi nào bạn có thể buông xuôi, thầy sẽ tới. Thầy vẫn có đó. Thầy bao giờ cũng trong sự tồn tại. Thế giới này chưa bao giờ thiếu thầy, nó bao giờ cũng thiếu đệ tử.”