Hào quang của chị

Có thể mai này trên một trang báo viết về chị có xuất hiện bút danh của tôi hoặc có thể không, nhưng tôi đã nghĩ đến một ngày nào đó sẽ viết về người nghệ sĩ mà mình kính trọng, ngưỡng mộ như một đứa em viết về chị mình.
N gót cũng đã hơn một năm kể từ ngày tôi đứng trước chị, cầm chiếc micro với những câu hỏi nhanh. Khi đó ánh mắt chị nhìn tôi chẳng lấy gì ấn tượng, còn tôi thì quá chăm chú với từng lời nói, từng cử động của chị. Xong buổi, trên đường về tòa soạn, Sài Gòn hôm đó không oi bức, tôi nói với cậu quay phim rằng chị là người mà từ lâu tôi rất ngưỡng mộ qua các bộ phim, cậu ấy cười và nhắc đến một nữ diễn viên khác để phân biệt chị và người đó. Rồi khi nhìn ảnh chị qua màn hình của bạn biên tập, tôi thấy tim mình còn rung mạnh trong lồng ngực, cái cảm giác từ lâu đã không còn xảy ra với tôi khi nhìn vào ai đó. Bởi vì chị và những chú tê giác trên tấm panô, chị và những câu trả lời sắc lẹm, chị và ánh mắt đau đáu đã gây cho tôi một sự xúc động mạnh.
Nghĩ đến chị, tôi chợt nhớ về tuổi thơ mình, một thằng nhóc ốm nhom, môi mày tím rịm vẫn ưa thức cùng mẹ xem những bộ phim Việt vào giờ khuya. Khi lớn lên tôi ít xem phim Việt hẳn đi, nhưng những bộ phim có chị đóng tôi đều gắng xem, từ Cầu thang tối đến Nhà báo rồi Trăng nơi đáy giếng... và tất nhiên bộ phim tôi thích nhất là Đời cát. Giờ đây khi nghĩ về những vai diễn của chị, tôi mường tượng đến mẹ mình khi bà còn cái tuổi thanh xuân, hay là những người phụ nữ mạnh mẽ bên những giọt nước mắt mà tôi biết, có thể họ không cần ai yêu nhưng chắc chắn phải được trân trọng.
Cứ như vậy, tôi muốn gặp chị ghê gớm. Đến độ tôi có ý nghĩ sẽ đăng ký một bài phỏng vấn chị để thực hiện cái “ý đồ” đang nhen nhóm trong mình, nhưng đó không phải là cách tôi muốn làm. Rồi may sao, tôi tìm thấy trang Facebook của chị, dĩ nhiên tôi cũng như hàng ngàn người khác chỉ có thể ở trạng thái “theo dõi”. Nhưng bấy nhiêu đó đã làm tôi thấy vui. Khi đọc những dòng status mang tính quan điểm cá nhân của chị, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy sự bộc bạch của chính mình vậy. Về lũ nhóc tê giác hiền lành như con mình, về chú nhà văn lâm vào tai tiếng mà tôi kính trọng, về vị ngọt của cuộc sống mà chị cảm nhận qua những cung bực của đời thường. Từ ngưỡng mộ, tôi trở nên quý trọng chị.
Tôi cũng không nhớ lúc nào hai chị em tôi trở thành bạn của nhau. Dẫu là vậy nhưng khi đứng trước chị, tôi thấy mình vẫn là một cậu bé ngày nào chăm chú xem những thước phim chị đóng để rồi tâm hồn dạt về đâu đó với chiếc má lúm đồng tiền sâu hoắm của chị. Với tôi, chị vẫn có một khoảng cách, cái khoảng cách ấy có thể xuất phát từ lòng ngưỡng mộ mà tôi dành cho chị theo thời gian đã trở thành “mãn tính”. Dẫu vậy khi có vài người hỏi tôi kiểu đi với một diễn viên nổi tiếng như chị, thấy thế nào, tôi lại thấy hai từ “nổi tiếng” dường như không phải để gán lên con người chị. Bởi ngay cái lần tôi từ bỏ ý định đăng ký phỏng vấn chị, tôi đã quên luôn “danh hiệu” đó của chị, nhưng phải thẳng thắn mà nói, trước đó tôi đã có không ít lần nghi hoặc về chính suy nghĩ của mình dành cho chị, liệu tôi có quá thần tượng chị hay không? Khi mà so với những người tôi đã gặp, đã chuyện trò trong giới showbiz chị cũng không nổi trội mấy. Nhưng rồi khi trò chuyện với chị qua một vài chương trình hay những lúc thoải mái nói điều mình nghĩ, tôi nhận ra trong tính cách của chị dường như mọi thứ đều bắt nguồn từ tâm khảm.
Lần đầu tiên chúng tôi hẹn cà phê với nhau, cả hai đều khó khăn trong việc chọn địa điểm cho đến khi chị chủ động chọn một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh ngay giữa Sài Gòn. Đến nơi, chị nói: “Chị cũng như em, không biết nhiều về quán xá đâu Nam”. Trong cuộc trò chuyện của giữa chúng tôi, chị thích thú kể về chuyến đi vào rừng của mình, rồi chị nói về các câu chuyện liên quan đến biến đổi khí hậu, hay những chiến dịch cứu tê giác mà chị là đại sứ tình nguyện, có cả sự tuyệt vọng lẫn niềm hi vọng nhen nhóm. Với nghệ thuật, chị nhắc đến những đêm diễn với tình cảm của khán giả, những kỷ niệm về đồng nghiệp trong các bộ phim đã rất vang bóng ngày xưa, nhưng chị khéo léo để không nhắc đến hào quang của người diễn viên. Trong suy diễn của mình, tôi luôn đinh ninh rằng bất cứ người nghệ sĩ nào cũng cần đến ánh hào quang - thì phần nào trong thời gian quen biết chị, tôi đã nghĩ sâu hơn về hai chữ “hào quang” nơi chị, mà có thể bất kỳ ai khi tiếp xúc với chị theo một cách tinh tế đều nhận ra chị có rất nhiều hào quang. Hào quang của chị chính là trong tính cách và nụ cười của chị, chị hoàn toàn có thể chinh phục mọi trái tim ở mọi lứa tuổi.
Thời gian với tôi là một báu vật, tôi dễ dàng cảm mến bất kỳ ai, nhưng ở chị đã vượt qua một sự cảm mến thông thường. Một năm trôi qua, tôi đủ tự tin để viết về chị như một đứa em viết về chị mình, với đầy đủ những cảm tính và tư duy. Tôi yêu quý chị bởi cái tâm của một người bình thường, dù khoảng cách giữa tôi và chị vẫn còn đó, không hoàn toàn có thể phá vỡ. Cũng giống như giữa tôi và Sài Gòn, khoảng cách là một sự bí ẩn của thời gian - của một thành đô ba trăm năm và một người bước vào ngưỡng ba mươi tuổi.

Bình luận