Nếu mệt, em hãy về Sài Gòn

Mười Ba tháng Sáu năm Mười Lăm, bầu trời u ám từ sớm tinh mơ, xế chiều mưa giông kéo đến. Lặng nhìn những hạt mưa trút xuống hàng hiên, lòng chợt nhớ về một buổi chiều không mưa cách đây không lâu.
Đó là buổi chiều lãng đãng u buồn với những cơn gió quẩn xuất hiện làm hai hàng cây bên vệ đường nghiêng ngả. Khi bầu trời xám xịt đông cứng, Vy ghé ngang tòa soạn để gặp tôi. Chúng tôi ngồi trong một quán kem gần đó, nơi một màu xanh bao phủ lên các bộ sofa bọc da. Trước đó tôi đoán chủ đích của em cho cuộc gặp này, nhưng sau lại quên, cả khi gặp Vy tôi lại càng quên, đoạn em chìa ra tấm thiệp cưới cùng với nụ cười rất đẹp, là lúc tôi mới giật mình nhớ ra. Tôi đón lấy tấm thiệp cùng một nụ cười, nhưng không biết có đẹp như nụ cười của em không. Chỉ biết rằng tôi thành tâm chúc phúc cho em.
Vy và tôi ngồi nói chuyện với nhau về hôn nhân, tình yêu và niềm tin của con người, điều mà em đang nghĩ và hình dung về nó nhiều trong thời gian qua. Đã một lần đứt đoạn và mang đầy nỗi ám ảnh về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình, tôi cũng chẳng có lấy một lời nào đủ chắc chắn để căn dặn em. Mà có lẽ em cũng không muốn ai đó phải nói gì về lựa chọn của mình. Dù Vy còn trẻ nhưng em có một con đường sự nghiệp rất dài, và em đủ chín chắn để hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ dễ tìm và cũng chẳng phải dễ giữ trong tay. Chỉ là, cơn mưa không đến vào buổi chiều hôm đó, chỉ là trong đôi mắt Vy có một nỗi niềm về tình yêu, về niềm tin và về tương lai của con đường mà em đã chọn, sắp sửa bước đi. Mà con đường đó sẽ không còn là con đường của riêng em.
Cũng trong đôi mắt long lanh u buồn của Vy ngày hôm đó, tôi nhớ lại cuộc gặp với em những ngày trước nữa, tại thư quán nhỏ quen thuộc, nơi chiếc bàn màu trắng đặt phía dưới những chậu hoa tinh khôi treo ngoài hiên. Hôm đó đông người, chúng tôi tách ra để chuyện trò với nhau ít phút. Đó cũng là ngày Vy chính thức thông báo cho tôi biết về một lễ cưới sắp diễn ra. Tôi không tìm hiểu về chàng trai đó, người mà em chọn lấy làm chồng để kết thúc một hành trình tự do nhưng đơn độc của mình, mà tôi chỉ hỏi em có thật sự muốn thế không. Em cười, một nụ cười rất đẹp, nụ cười cùng đôi mắt long lanh những giọt nước trong trẻo: “Em không biết chắc, nhưng em nghĩ là có”. Rồi tôi nói, như một câu văn được lập sẵn: “Anh hy vọng em sẽ được hạnh phúc.”
Quay lại quán kem với tông màu xanh, Vy bắt đầu nói về những dự định của mình khi chồng chưa cưới của em đang định cư ở nước ngoài, còn em thì vẫn muốn bước tiếp sự nghiệp ngay tại quê hương. Còn tôi thì vẫn nói với em đôi điều trước và sau hôn nhân. Tình yêu quy cho cùng cũng không quan trọng đến mức ta phải đánh đổi tất cả, nhưng không thể thiếu được trong cuộc sống gia đình. Rồi chúng tôi chia tay nhau, tôi cầm trên tay tấm thiệp của em trở về tòa soạn trước khi đứng ở ngưỡng cửa nhìn em xa dần giữa dòng chiều trôi.

Đắm chìm trong khoảng không bao la ở ban công tòa nhà, nhìn ánh mặt trời mặc sức giằng co với những áng mây xám xịt, tôi nhớ lại khoảng thời gian quen biết em. Bắt đầu từ đêm nhạc Á–Âu ba năm trước, em là một trong số những người tôi phỏng vấn hôm đó trong bài ghi hình, một khoảng thời gian khá lâu sau chúng tôi vô tình gặp lại, cũng tại một sự kiện âm nhạc thính phòng, rồi em cũng là người đứng trước ống kính, cầm micro trả lời những câu hỏi của tôi. Sau đó, đến lần thứ ba, khi tôi phỏng vấn em trong một bài chân dung, chúng tôi mới thật sự hiểu nhau hơn. Vy không phải là một tiểu thư đài các như vẻ bề ngoài của em, trong em là một người con gái mạnh mẽ sau những thăng trầm của cuộc sống mà em phải đón nhận nó quá sớm. Tôi trân trọng em hơn bao giờ hết khi em mở lòng mình ra trước tôi, điều mà em thú nhận rằng rất ít khi em làm với người khác. Rồi từ đó, trong sự thấu hiểu và đồng cảm, Vy coi tôi như một người anh, dĩ nhiên tôi cũng vậy: em là cô em gái mà tôi hằng ao ước. Tôi ao ước có thể bước đi cùng em khi em buồn, hay đơn giản là ngồi nhìn em trút gánh nặng trong lòng. Giá như tôi gặp em sớm hơn, khi tôi không quá nhiều điều để vướng bận. Rồi thì, tôi chợt nhận ra, nếu như tôi không vướng bận thì niềm vô ưu của tôi sẽ không cảm nhận được hết tâm hồn của em, nhất là những điều ẩn chứa trong câu nói “Em cũng hy vọng...”.
Cơn mưa ngày Mười Lăm tháng Sáu năm Mười Lăm vừa ngớt. Hai ngày với những cơn mưa để hồi nhớ về một người em gái vừa sang ngang, mà mặc nhiên chúng tôi sẽ còn gặp nhau nơi thư quán nhỏ, nơi mà chúng tôi đã hẹn cho lần gặp tới, cùng cuốn sách nào đó để bàn luận trong câu chuyện của hai anh em. Và ít ra đời còn vui khi còn đó cuộc tái ngộ.
Tháng Mười, trước lúc về phương Bắc – nơi em phải đến, em nhắn cho tôi một đoạn tin: “Em không biết có còn chịu đựng nổi hay không nữa anh ạ...”. Một tin nhắn ngắn ngủi khiến tôi hắt ra một tiếng thở dài. Cuộc hôn nhân của em tái hiện giấc mơ xưa của tôi. Không thể nói, sai lầm ở đâu. Không thể phân biệt đúng sai trong mọi chọn lựa của trái tim, mà chỉ có thể nói chuyện đã rồi chỉ còn trông chờ vào vận may cuối cùng, đánh cược cả cuộc đời cho một thứ gọi là hạnh phúc vốn đã quá mong manh, hoặc dường như không hề tồn tại. Trong cuộc trò chuyện của hai anh em, tôi chỉ biết an ủi Vy.
“Nếu mệt quá hãy quay về em nhé, Sài Gòn luôn là nhà của em.”
“Em sẽ về, anh đừng lo.”
Tôi chỉ biết cầu chúc cho em lần nữa, rằng hạnh phúc sẽ còn lại bên những người luôn trân trọng nó.

Bình luận