Mùi Dã quỳ

Mùa nắng dài chưa hẳn đã qua đi mà những ngổn ngang vẫn còn ở trong lòng. Tháng Mười Một với cơn mưa chiều nặng hạt cùng những ưu tư phiền muộn, xin được hồi nhớ về một loài hoa cánh vàng nơi Cao nguyên nắng gió, để thấy lòng mình như bung tràn quyến luyến.
Như gã trai cuồng si với những mối tình bất hủ, từng mạch máu trong tôi phảng phất mạch hoài niệm của một thời niên thiếu, thời mà tâm hồn tôi theo từng áng mây thiên di, vồ vập ôm chầm ngọn núi, và hơi thở đa đoan tỏa đi khắp chốn hồn hoa nắng gió. Mối tình của tôi là bóng dáng gầy gò của người đàn ông Triều Châu gánh trên vai hương cốm ngọt bùi năm nào, là bà cụ với nồi đậu hũ nóng hổi đã đi vào ký ức một thủa, là cây thông trước ngõ đã bị đốn hạ bởi nhát cưa chói tai, là đôi chim sâu cùng nhau ríu rít suốt ngày nơi bụi rậm trước hiên nhà, là hàng dã quỳ vàng ngắt bên đường mỗi mùa đông về.
Thời còn là cậu bé xíu xiu, đeo chiếc cặp trên lưng, tôi thất thểu leo lên con dốc dẫn về nhà. Đoạn lưng chừng con dốc, phía hàng rào những tòa biệt thự cổ kính mà lâu nay người ta dùng làm chốn công sở, tôi nán chân lại bên đường, rụt rè bước lên vạt cỏ và đưa tay với lấy đám lá dã quỳ, ngắt một chiếc lá xanh, nhẹ nhàng đưa lên hít hà và đăm đắm nhìn đóa hoa vàng trước mặt. Mùi dã quỳ đến nay còn âm ẩm trong ký ức của tôi.
Lần về Đà Lạt của tôi gần đây, dã quỳ bắt đầu nở bông. Nụ hoa vàng chưa rộ, những cánh hoa non nớt e ấp nơi đám lá xanh sẫm như những hài nhi nằm ngủ trong vòng tay mẹ, tôi lại nhớ về tuổi thơ mình được sống trong tình yêu thương của mẹ cha, của những câu chuyện thần tiên mà họ kể cho tôi nghe. Bao đêm mùa đông lạnh lẽo, tấm chăn chưa đủ làm ấm chúng tôi, mẹ lại quàng vòng tay mình để những đứa con yên giấc. Tôi không chọn cho mình một cuộc đời, mà đôi lúc tôi muốn được đổi thay dù một lần, nhưng giờ đây nghĩ lại tôi thấy mình giống như những cánh dã quỳ vàng rực, chúng chỉ trở về từ mùa đông và rực rỡ từ trong chính mùa đông giá buốt ấy.
Bao ngày gió cuốn bụi bay, như thuở còn cung đường vó ngựa ngang qua, mọi thứ còn nguyên vẹn hai sắc vàng-xanh dịu dàng. Tôi không thể nào quên những vạt quỳ mong manh, đằm thắm bị người ta chặt đi để thông đường thoáng lộ, chẳng muốn lưu giữ những bức tường hoa lá tràn lan trên vệt mòn phố núi, người ta không mong nhìn thấy lũ muỗi đực tụ về vo ve dưới bóng trời tà, mà chỉ là nơi in dấu những cuộc khai hoang để lại tàn tích. Mùi dã quỳ như một giấc mơ xuyên thời gian, đánh dấu một thế kỷ vun xây của người Pháp trên mảnh đất thần tiên, để dân chúng dậy lên những cuộc bể dâu, để đám nam nữ thanh xuân tô lên mối tình đầy máu gai của nàng H’limh và chàng K’lang trong cổ tích, chống chế trước nỗi hờn ghen độc địa của
người đời.
Dã quỳ quê tôi! Loài hoa dại khơi dậy những mạch sống của
thị xã Lâm Viên từ thuở sơ khai. Là màu hoa đã đi vào trong lòng mỗi người bản xứ, trong đó có tôi, một cách nhẹ nhàng. Như một bài tình ca đẹp đẽ, dã quỳ vô tình níu chân người lữ thứ yêu kiều bằng cánh đồng vàng-xanh kỳ vĩ, đánh thức trái tim của giai nhân trong cuộc kiếm tìm chân lý tự do. Cánh hoa vàng là hiện thân của thời thanh xuân vụng dại lao mình vào cuộc vui thâu đêm, của bậc tri nhân không ngừng toan tính sự đời, cánh hoa nghiêng nghiêng trên con đường kín đáo như dáng người đàn ông bước vào tuổi xế chiều. Tràng dã quỳ kéo dài bất tận từ nơi triền núi, ẩn hiện trong màn sương dày đặc thê lương trên các cánh đồi. Từng bức tường dã quỳ phủ quanh biệt điện nguy nga, bao bọc những dinh thự vàng son một thủa, đẹp đến mê hồn người.
Dã quỳ nơi quán cà phê dốc đá u buồn len vào những con hẻm vòng vèo của một đô thị mềm mại khi xưa. Dã quỳ hôm nay cố vươn mình trên những cung đường trơn láng, bên những hành lang tân thời chưng diện đủ thứ cỏ cây. Chiếc xe ngựa chất đầy những bó hoa lạ, thay cho khóm hoa vàng trong sân nhà thành một bài ca dĩ vãng. Dã quỳ không còn tồn tại trên những con phố trung tâm hoa lệ, không còn là bức tường bao quanh biệt thự, dã quỳ thu về một góc nhỏ nhắn nơi góc phố rêu phong, hiu quạnh. Dã quỳ mất hút vào trong nỗi nhớ thương của gã trai si tình.
Và mùa đông lại đến, dã quỳ sẽ về lại với những chấm vàng trên mảng tường lá xanh bất diệt. Khi tôi đang ngồi viết những trang cuối cùng cho ký ức tươi đẹp, cánh đồng hoa sẽ nở bung giữa trời sương giá, đôi tình nhân sẽ hôn nhau trên vệt đường mòn, đoàn lữ khách hăm hở bắt từng khoảnh khắc vào trong khung máy ảnh. Đà Lạt làm sao quên khi dã quỳ còn nở trong những mùa khô về. Thì thôi, xin mỉm cười thêm lần nữa để mong ngóng ngày về bên đóa hoa vàng rực rỡ. Và nhớ lắm, một đóa dã quỳ đã cầm trên tay...

Bình luận