Hãy cứ gọi em là Thùy

Giờ tan tầm, tôi ngồi lại một mình trong quán cà phê gần chỗ làm, nhâm nhi chiếc bánh ngọt, ngắm những giọt mưa tự do rơi ngoài cửa sổ. May là cơn mưa chiều không quá lớn, người Sài Gòn tạ ơn trời đất vì thoát khỏi cảnh bì bõm lội nước dắt xe như mấy ngày qua, tạm quên đi những nỗi cực nhọc đang rình rập trong mùa mưa. Trên bàn, một bông cúc vàng được đặt trong cốc nước thủy tinh, trời càng về sẫm tối quán càng vãn khách, những chiếc ghế bành bọc vải rộng rãi cùng với âm thanh dập dìu của bản nhạc đồng quê, hòng cám dỗ con người ta rời bỏ công việc và các mối quan hệ ngoài kia...
Quả lâu rồi tôi mới có cái cảm giác thư thái, không bị thôi thúc bởi chữ nghĩa. Không gian đó, khung cảnh tĩnh lặng đáng yêu đó, dẫn tôi nhớ đến những việc đã làm suốt thời gian qua, những người bên mình trong hai năm trở lại đây, một điều thật sự làm tôi dễ chịu. Không viết lách, không nặng lòng, không suy nghĩ, để tâm hồn ôn lại sự kiện trong quá khứ, điểm lại những gương mặt thân quen trong cuộc đời. Đôi lần tôi cũng tự hỏi, liệu có khi nào trái tim đã quá sắt đá, răn đe mọi cảm xúc lòng mình sẽ khiến tâm trí trơ lỳ hay không? Có lẽ không, điều đó thật khó xảy ra với một người như tôi. Vì tôi đang sống với nội tâm nhạy cảm vốn có của mình. Cùng với những kỷ niệm đẹp đẽ, thành phố này cũng cho tôi nhìn thấy giá trị bản thân của mỗi người thì chẳng cớ gì tôi phải trơ lỳ, phải gượng gạo với cuộc sống vốn cần sự mềm mại vị tha. Rồi bỗng dưng tôi nghĩ đến Thùy, cô gái tôi liên tưởng từ bông cúc vàng trong chiếc ly kia.

Em không phải tên Thùy, Thùy là tên lót của em, nhưng em thích được mọi người gọi với cái tên như vậy. Có lần tôi hỏi vì sao em thích cái tên đó, em trả lời nửa thật nửa đùa: “Chữ ‘thùy’ mang nghĩa của ‘thùy mị dịu dàng’ nên thích được gọi.” Trong mắt tôi em có lúc dịu dàng, có lúc không, nhưng điều đó cũng chẳng ý nghĩa gì cả. Bởi vì em là em, em chẳng cần quan tâm một người như tôi nghĩ gì về em, thậm chí tôi cũng không bận tâm em là người thế nào. Nhưng dẫu sao đối với tôi, em là một hình tượng nào đó tương đối lạ lẫm, trong tất cả những người con gái mà tôi ấn tượng hoặc có cảm tình vào lúc này.
Thật khó để viết về em khi giữa chúng tôi có một mối quan hệ không xuất phát từ tình bạn hay bất kỳ mối quan hệ thân tình nào, dù bây giờ có thể hiểu chúng tôi đang duy trì mối quan hệ của tình bạn. Có lẽ nên hiểu là bạn bè xã giao thì đúng hơn. Nghĩa là giữa tôi và em vẫn giữ một khoảng cách, cái khoảng cách được tạo nên từ tính khách quan, đúng đắn.
Dựa trên cảm xúc lẫn lý trí, tôi phải thừa nhận rằng em đã gây cho tôi ấn tượng khó phai. Thùy không phải là mẫu con gái dễ khiến người khác xao lòng ngay lần đầu tiên gặp gỡ, cũng không phải là người cố tạo ra sự ấn tượng với người khác, dù trong nghề nghiệp của em đôi khi cũng cần có một biểu hiện gì đó gọi là ân cần, tôi nghĩ vậy. Nhưng em thì không. Em chỉ ân cần khi thật sự em tin điều đó xuất phát từ tình cảm của mình. Cô em kết nghĩa nói ở tôi có điều gì đó đặc biệt dành cho Thùy, tôi cười phủ nhận, nhưng phải thành thật rằng tôi cũng có cảm tình với em. Em thật sự đã làm tôi phải nghĩ nhiều hơn so với bất kỳ cô gái nào hiện tại. Dù đang dành tất cả thời gian cho những trang viết, nhưng tôi không bao giờ tiết chế tình cảm của mình đến mức cực đoan. Tôi thật sự thích điều gì đó từ trong con người Thùy, dĩ nhiên thứ tình cảm mà tôi dành cho Thùy không chiếm nhiều suy nghĩ của tôi, đó đơn giản là một sự quan tâm, sự quan tâm sâu sắc trong giới hạn của tôi.
Tôi không nhớ hiện tại chúng tôi đã có mấy lần gặp nhau, hay lần đầu gặp nhau là khi nào. Tôi đã không quá quan trọng vào lý thuyết, như cách mà hầu như các anh chàng đều áp dụng, họ tỏ ra quan tâm tất cả mọi thứ có liên quan đến cô gái mà họ có cảm tình. Tôi cũng không nhớ là mình đã thể hiện gì trước Thùy hay chưa, nhưng tôi đặc biệt nhớ mỗi lần có sự kiện diễn ra, tôi thường kín đáo quan sát em, thỉnh thoảng mỉm cười khi bắt gặp điều gì đó thật sự ấn tượng. Tôi không quá nhạy bén trong việc chú ý đến Thùy, nhưng nói sao nhỉ, tôi thật sự thích nhìn Thùy hơn là nói chuyện với em.
Về Sài Gòn, về Thùy, về những lần chúng tôi gặp nhau và về cảm giác mên mến mà tôi dành cho Thùy như một cái duyên. Thật sự, nếu không kể ra có lẽ chẳng ai ngờ trước đây, khi chưa biết Thùy là ai, tôi rất có ác cảm với em. Và sự ác cảm liên quan đến công việc của tôi. Khi tôi phát hiện ra người đó chính là Thùy, tôi lại càng thấy cảm ơn cái duyên gặp gỡ này. Chuyện tôi có ác cảm với em xảy ra đã khá lâu, và cũng là chuyện nhỏ nhặt, nhưng khi cả hai nhận ra điều đó, chúng tôi đã có cuộc nói chuyện rất vui, rất dễ thương. Ngay cả em cũng thừa nhận rằng thời điểm đó em không thể làm người chu đáo được, em có quá nhiều áp lực. Và giờ thì em là một con người không thể chu đáo hơn, ít nhất là với tôi. Tôi cảm thấy rất vui vì điều đó.
Khi tôi quyết định viết về Thùy trong quyển sách nhỏ này với những dòng như vậy, tôi biết chắc những người quen biết cả hai chúng tôi sẽ ngạc nhiên, nếu họ nhận ra. Sẽ có những câu hỏi bên lề trang viết này, nhưng quan trọng là ở Thùy, và dù em có đón nhận điều này theo cách nào đi chăng nữa, thì với tôi, em vẫn là một cô gái xứng đáng để mọi người quý mến. Tôi tin rằng, giữa chúng tôi sẽ có một tình bạn đẹp, bởi thành phố này luôn có những kiểu tình bạn như vậy, thân thương và trìu mến.

Bình luận