Giấc mơ tuổi mộng

Năm hai mươi ba tuổi tôi có giấc mơ kỳ lạ về Đà Lạt, tôi mơ về thời gian vài năm trước đó, khi còn là một cậu nhóc mới lớn. Đó là một buổi sáng tinh mơ. Tôi xác định được bối cảnh và thời gian trong giấc mơ vì đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ những vạt nắng màu trắng tinh khôi len lỏi qua hàng thông. Đi bên cạnh tôi là cô gái Đà Lạt, tay tôi dắt chiếc xe (có lẽ mượn của ai đó vì điều này không giống với thực tế của tôi), chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, như đôi trai gái bản xứ, không một chút ngại ngần hay lo lắng bị dò xét – cũng có thể mọi chuyện đơn giản bởi vì đó là một giấc mơ, chẳng ai chung quanh, nhân vật trong giấc mơ chỉ có hai chúng tôi.
Cả hai đi lên một con dốc đã quá thân thuộc, đôi bên là hàng thông xanh tươi ngút mắt. Cô gái khoảng mười sáu, rất giống với cô em gái nhỏ hàng xóm của tôi, ban đầu tôi nghĩ là cô bé, nhưng không phải. Cô gái trong giấc mơ của tôi dù có vẻ sôi nổi và thích chuyện trò nhưng không có tính trẻ con như cô bé hàng xóm của tôi, nhưng dù thế nào thì cả hai cô gái đều có nét đáng yêu. Đến đoạn đầu con dốc, chúng tôi dừng lại theo ý muốn của em. Em không nói gì, tôi cũng không hé lời, rồi em đưa mắt nhìn quanh, tôi cũng đưa mắt nhìn quanh, dĩ nhiên là điểm cuối dừng lại ở bầu má em. Sau đó tôi nghe em nói điều gì đó rất mơ hồ, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng không định hình được câu nói. Chỉ biết là lúc đó tôi buông lơi bàn tay đang nắm lấy ghi đông, chiếc xe bỗng trượt từ trên đỉnh dốc xuống, cùng với sự ngỡ ngàng của em, chiếc xe nằm lăn lóc phía dưới con dốc. Như

một phản ứng bình thường, em quay sang nhìn tôi, đôi mắt có gì đó khó hiểu – tôi nhớ rõ là ngay lúc đó tôi đã phân bua cho hành động của mình, rằng đó không phải do cố tình. Nhưng em không nói gì, khi tôi xuống dốc để dựng chiếc xe lên thì em đã bỏ đi, giấc mơ cắt đứt sau khi tôi một mình dắt chiếc xe đạp trở lại con dốc. Và tôi không hiểu sao, giấc mơ ngắn ngủi, rời rạc như vậy lại khiến tôi nhớ mãi đến bây giờ, cũng trong chừng mực nào đó của thời gian, nó vẫn không phai nhòa dù chỉ là một tình tiết nhỏ.
Vào một ngày. Không phải mơ, mà tựa như mơ. Tôi ngồi ở bậc cầu thang của khu chung cư, sát bên cánh cửa căn hộ của gia đình. Sau những ngày mưa dầm dề, lớp rêu dày đặc đang xâm lấn trên mảng tường ố vàng. Tôi ngồi lặng im, chợt suy tưởng về thế giới mới của riêng mình. “Thế giới mới” trong tâm trí tôi là bỗng dưng muốn trở thành một nhà văn viết ra được loạt tiểu thuyết diễm tình có bối cảnh ở Đà Lạt, khiến nhiều cô gái phải thổn thức (nhưng thực tế là phải đến hơn sáu năm sau tôi mới bắt đầu viết tản văn, và tiểu thuyết diễm tình đến nay chưa viết được cuốn nào). Trong lúc còn đang mông lung với những mộng tưởng, một cô gái khoảng hai lăm xuất hiện trước sân nhà, chị hỏi về một người mà lần đầu tiên tôi nghe đến tên. Tôi thầm nghĩ trong cái xóm nhỏ xíu này, có mấy người đâu mà tôi không biết. Vì là một tập thể lâu năm nên các nhà còn duy trì mối quan hệ khá chặt chẽ, dù không được thân tình như xưa, nhưng tường tận nhau, bởi vì họ hàng của ai đó từ xa đến chơi mọi người còn lại đều biết tên, vậy người mà chị hỏi là ai? Tôi trả lời không biết, cũng như chắc chắn rằng ở đây không có ai như thế cả (theo lời kể của chị thì người đó là thợ ảnh, sống độc thân). Tôi chắc mẩm, ngay cả bán kính 500 mét cũng không tìm thấy ai như thế, vậy mà người ta nhẫn tâm nói với chị là anh ta

sống ở đây đã được hai năm. Thấy không có biến chuyển, chị hỏi tôi có phải người ở đây không. Tôi bảo tôi ở đây, cũng chẳng cần phải tiết lộ cho chị biết là tôi vừa mới ở Sài Gòn về hôm kia. Chị nhìn tôi nghi ngại. Dễ hiểu thôi, bề ngoài của tôi hơi khác với người xung quanh, nhất là nước da xanh xao và dáng người liêu xiêu, trông tôi còn như một đứa trẻ - như ai đó từng nói tôi mãi mãi như là một Peter Pan. Tôi không cảm thấy bối rối trước ánh mắt của chị nhìn mình, tôi chỉ hơi lo khi nhìn vào mắt chị, một điều gì đó sâu thẳm sau hàng mi kia, khóe mắt chị long lanh tựa hồ sắp bật khóc. Tôi hỏi chị là sao chị lại tìm người đó ở đây. Chị không trả lời. Trong lúc im lặng, chị lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ ghi chép, xem lại vài trang. Chị nhẩm nói điều gì đó. Sau đó chị cất cuốn sổ vào trong cặp, lúc này chị cười một nụ cười hơi mỉa mai (tôi chắc chắn chị nhận ra điều gì đó). Chị lịch sự chào tôi, và không quên nói câu gì đó hàm ý mọi chuyện là nhầm lẫn, nhưng khi chị vừa quay đi, tôi thấy một ánh mắt buồn khôn xiết. Lúc đã quay lưng hẳn về phía tôi và bước lên con dốc trước mặt, tôi thấy khuỷu tay chị nâng lên, bàn tay ngang mặt, rồi chị bước đi rất nhanh.
Trên đời, nơi xứ mộng mơ này còn bao nhiêu cô gái vẫn đang đi tìm những người đàn ông bí ẩn của đời mình? Và còn bao nhiêu chàng trai ngậm ngùi tiếc nuối vì những người con gái đa đoan như thế?

Bình luận