Em sắp đi rồi, Sài Gòn có vấn vương em không?

Một buổi chiều chen chúc giữa rừng người lạ lẫm, nơi xuất hiện biết bao khuôn mặt nhìn đến phát chán trên các trang tin tức giải trí, tôi rời khỏi con sảnh lớn của tòa khách sạn danh tiếng nằm giữa nội đô Sài Gòn. Bước đi dưới cái nắng nhợt nhạt buổi xế chiều, tôi lặng lẽ tìm đến một quán cà phê nhỏ nhắn cách đó vài dãy nhà. Ngồi yên vị nơi góc bàn cạnh cửa kính, tôi nhìn ra bên ngoài với tâm trạng bịn rịn thay cho một người.
Tôi đợi Mai, cô gái mà tôi quen qua một lần lang thang đâu đó trên mảnh đất này. Với cuộc sống không lấy làm sôi nổi của mình, thì việc quen em hay gặp gỡ em là một trong những điều lý thú nhất. Đó là diễm phúc của người từng có ý nghĩ bị lãng quên giữa trăm khuôn mặt thân thuộc, giữa những con đường hằn lên biết bao ký ức vui buồn. Em gặp tôi lúc tôi đang có cảm giác mình là một người của chiếc bóng, không còn tồn tại trong ký ức của bất kỳ ai. Nói đúng hơn, em đến làm bạn với tôi khi tôi đang ở trong giai đoạn chỉ biết lao vào cuộc sống như một con thiêu thân, tự hủy hoại thân xác mình trong niềm khao khát tuyệt vọng.
Giữa chúng tôi không hề có chung niềm đam mê và cũng chẳng có mục tiêu nào giống nhau. Nhưng cả hai đều xem nhau như tâm giao ngay sau vài lần gặp gỡ. Mối liên hệ giữa chúng tôi, chính là mỗi người đều mang một thế giới khác. Có lần Mai từng ví tôi giống như một thân cây, thoạt đầu người ta nghĩ loài cây bất di bất dịch và lặng lẽ, nhưng bên trong nó có một làn sóng cuộn trào, tâm hồn nó thoát ra ngoài và bay theo những chiếc lá, nó có thể đi đến bất cứ đâu trên thế giới mà không phải nhích một bước chân. Rồi em tự ví mình như một đồng cỏ xanh ngắt, nơi người ta thích tìm đến để dựa dẫm nhưng mục đích cuối cùng vẫn là ngắm những thân cây hoặc ánh mặt trời. Tôi không đồng ý với sự so sánh đó. Tôi cho rằng em là ánh mặt trời để người ta nhìn ngắm, trân trọng sau một ngày mệt mỏi trên chuyến hành trình thường nhật.
Trong điệu nhạc dập dìu và làn khói thuốc kế bên cùng những nghĩ suy về tình bạn của chúng tôi, em bất ngờ xuất hiện từ lúc nào. Thấy tôi hơi giật mình vì sự xuất hiện không gây động tĩnh gì của mình, em cười thích thú. Một nụ cười tôi dám chắc rằng những gã ngồi ở bàn kế bên đang phì phèo khói thuốc đã phải chết lặng. Nụ cười của em đẹp đến nỗi, tôi phải dẹp bỏ ngay ý nghĩ muốn được chạm vào môi em.
“Em làm thủ tục đến đâu rồi?”
“Xong hết rồi. Anh có gì vui không, kể em nghe đi?”
Chỉ vài tuần nữa thôi em sẽ bay đến một châu lục khác, một
đất nước với loài hổ - sói Tasmania trong vòng tranh cãi tuyệt chủng và lũ Kangaroo cực kỳ dễ thương. Em sẽ xa đất nước này một thời gian dài, theo em nói thì là năm năm hoặc nhiều hơn. Và đó là lý do những chuyện vui trong tôi bỗng nhiên bị dập tắt.
Thay vì kể cho em nghe sự tình, tôi đề nghị em hãy cùng nhau nói về Sài Gòn những ngày này, về công trình tàu điện trong tương lai và về Thương xá Tax. Không ít chuyện buồn về thành phố hoa lệ này, thành phố mà cả em và tôi đều cảm thấy mình gắn bó một cách khó cưỡng. Khác với tôi là một người đến từ thành thị khác, em sinh ra ở tại đây, mang dòng máu của người Gia Định gần hai thế kỷ.
“Thương xá Tax là nơi em thường đến nhất sau những chiều đi học về.”
Và em nói, mỗi buổi chiều em đến Tax chỉ để ngắm những tấm bản đồ, những mẫu vật nhỏ nhắn làm quà lưu niệm hoặc chỉ để nghe lỏm người Tây nói gì với nhau. Rồi có lần em vui mừng vì mua được chiếc băng đô bọc vải màu tím ở Thương xá, chiếc băng đô đó đã khiến em thích nhìn khuôn mặt mình hơn.
“Anh có nghĩ là người ta đập Thương xá thật không?” “Anh không biết. Hy vọng là không.”
“Nhưng anh có tin họ đập không?”
“Có!”
Em cười nhạt. Tôi thì không cười. Dù sao đối với tôi, buổi chiều đó tôi chỉ muốn nghe em nói, muốn nhìn em cười, muốn biết về những dự định của em trong cuộc sống tới đây, muốn nghe em tường thuật những kỷ niệm của mình về Sài Gòn. Bởi vì tôi biết, em sẽ rất nhớ Sài Gòn trong những ngày tháng ở xứ người. Cũng như tôi cũng sẽ rất nhớ em.
“Em sắp đi rồi, không biết Sài Gòn có nhớ em không nhỉ?”
Em thốt lên câu nói đó với một âm giọng đầy tâm trạng khiến tôi thầm nghĩ, một loại ý nghĩ kiểu như “Sài Gòn đã quen với nỗi buồn đó rồi”. Nhưng thành phố sẽ vui đến phát điên nếu ngày mai em đứng giữa đại lộ Nguyễn Huệ và hét lên “Tôi sẽ không đi đâu hết...”.
Rồi chúng tôi chuyển sang những đề tài khác cho đến khi tôi nhận ra những vị khách ngồi cạnh bên đã không còn một bóng.
“Em sẽ siêng viết mail cho anh.”
Rồi sau đó em dặn dò tôi. Tôi tiễn em một đoạn ngắn trước khi em bước lên taxi. Em không vẫy tay chào, nhưng em mỉm cười trước khi cánh cửa xe đóng sập lại. Đó là hình ảnh cuối cùng của em trong tâm trí tôi.
Buổi tối đó, tôi thấy mình đơn độc khôn nguôi. Tại sao những nụ cười đẹp đẽ nhất đến rồi lại đi?

Bình luận