Sài Gòn ôm tôi trong những ngày côi cút

Tổ ấm bé nhỏ của tôi đã chia cắt làm đôi kể từ ngày vợ bồng con về quê thăm bố mẹ cô ấy, một chuyến thăm ám ảnh nhất cuộc đời tôi, mà có thể sau này nó sẽ còn được nhắc nhiều kể cả khi tôi không còn tồn tại trên cõi đời này. Mọi cảm giác chỉ còn lại nỗi nhớ và những câu hỏi không có lời đáp. Và chắc chắn một điều rằng, tình yêu của chúng tôi cũng dần tan theo cơn gió về phương Bắc, chấm dứt những ân tình sâu nặng vợ chồng, thứ ân tình mà trái tim cuồng nhiệt của tôi từng tin rằng sẽ là vĩnh cửu – như bất cứ ai đều tin vào nó khi đầu ấp tay gối. Thế nhưng tôi vẫn hy vọng và đợi chờ, cầu nguyện và nhắc nhớ những kỷ niệm không bao giờ tìm thấy nơi đâu được nữa. Kèm theo nỗi nhớ con quay quắt và vòng ôm dịu dàng của buổi còn yêu, giọt nước mắt đọng khô trên môi mắt, người đàn ông trong tôi bỗng dưng trở nên yếu đuối như chưa từng. Những tháng ngày như thế kéo tôi đi như cơn ác mộng.
Đến hôm nay, cả khi đã khuây khỏa, tôi nhận ra tình yêu mình dành cho người vẫn còn đó, mà lẽ ra, tôi cần phải quên đi để tiếp tục sống thật thanh thản cho phần còn lại của cuộc đời. Nhưng bao giờ cũng vậy, những kỷ niệm trong quá khứ trở thành nỗi niềm hôm nay, kết chặt người ta lại như một miền tư tưởng khó lãng quên. Khi yêu nhau, tình yêu quá đỗi ngọt ngào, chúng tôi đã vạch ra một chân trời đầy xán lạn dù ngay trên đỉnh đầu còn đó tảng mây đen đang hiện nguyên hình thù. Khi còn thuộc về nhau, từng câu nói, từng cử chỉ của người đã trở thành biểu tượng của cuộc đời tôi. Và Sài Gòn chính là mảnh đất tác hợp cho tình yêu ấy. Tôi còn nhớ, ngoài giấc mơ tay gối đầu ấp, người thì thầm với tôi những lý do người ở đây là vì Sài Gòn bình yên, là vùng đất đáng để tận hiến, và tình yêu là điều rất dễ tìm thấy nơi đây, trong mỗi con người có khát vọng...
Vậy mà chỉ như một làn sương mỏng, mọi thứ bỗng chốc trôi đi và tan vào hư không, tôi nhận lại những ngày tháng buồn đau như vừa nhân đôi. Rồi trong niềm vui mới, liệu có bao giờ người tự hỏi Sài Gòn bây giờ ra sao? Tôi bây giờ thế nào?
Tôi vẫn phải sống với những ngày tháng cô đơn chưa từng, càng nặng thêm phần trách nhiệm và áp lực khi con trai không ở cạnh. Nhiều khi tôi muốn chạy đến một nơi nào đó không tiếng người, để trốn khỏi những lời đàm tiếu, rời khỏi cái không khí luôn cho tôi cảm giác nhớ nhung. Thế nhưng giữa thị phi cuộc đời, giữa muôn ngàn nỗi đau, tôi vẫn có đức tin về miền đất này, Sài Gòn sẽ còn cưu mang tôi khỏi những giông tố. Như đã từng và mãi mãi.
Tôi đứng dậy, bước đi dưới cái nắng 35 độ C, giữa khói bụi thị thành, giữa tiếng ồn gầm vang, giữa những dòng người mắc cửi mà vẫn thấy chính mình đang sống giữa bộn bề. Sài Gòn vẫn luôn như thế, đó chính là minh chứng cho một vùng đất cưu mang biết bao phận người đa đoan, hèn kém, hay cho cả những vị chức sắc đầy lòng tin vào Chúa Trời, Đức Phật, Cao Đài... Sài Gòn của những con phố Tàu trăm năm lanh lảnh tiếng Triều Châu và tinh hoa ẩm thực phương Đông. Sài Gòn với góc phố Tây Bùi Viện đón những bước chân vãng lai đến từ bao miền đất viễn xứ, những kệ sách đủ thứ ngôn ngữ được chào mua bởi giọng rao tri thức qua nửa thế kỷ. Sài Gòn của ngôi đền Rạch Miễu lưng lửng giữa sông dài chứng minh một thời kỳ giữ cửa thần linh. Sài Gòn mộc mạc, giản đơn đang oằn mình qua bao cuộc bể dâu nhưng không mất đi nét kiêu kỳ lấp lánh của thời gian.
Quay lại với niềm tự sự của mình, Đà Lạt cho tôi cảm giác bình yên với những gợi nhớ về năm tháng đẹp đẽ, Sài Gòn là nơi tôi sẽ sống và cống hiến cho những chuỗi ngày còn lại. Lẽ đó mà tôi thấy mình là người diễm phúc vì Đà Lạt luôn ở tận sâu trong tâm khảm gợi nhớ những ký ức tuyệt vời, và Sài Gòn còn đó một lòng bao dung nâng đỡ bước chân tôi. Dù cảm xúc ở hai miền đất khác nhau, nhưng vẫn chung một niềm tự hào. Chung một tình yêu, chung một niềm tin không bao giờ nguôi ngoai. Và chắc chắn Sài Gòn vẫn còn đó một ngày đón bước chân của chàng trai trẻ quay về bên cha nó, tìm về nơi đã sinh ra mình. Để không có gì có thể chia cắt được những con người mang tâm hồn Sài Gòn.

Bình luận