Nghĩ đến cuộc đời điêu linh và bi thảm của mẹ con và vua tôi vua Chiêu-Thống, một cựu thần nhà Lê cảm khái lên thiên Đường luật dưới này:
Nằm gai nếm mật mấy năm thừa,
Nấm cỏ đưa về tấc đất xưa.
Bề Bắc chín lần rồng lần sớm.
Non Nam một ngọn hạc về trưa.
Nhờ câu năm nọ như ngày nọ, Nghĩ đến bao giờ khóc bấy giờ.
Thua được cuộc cờ thôi để đỏ, Gội ơn cây cỏ vẫn còn thưa.
Nằm gai nếm mật mấy năm thừa,
Nấm cỏ đưa về tấc đất xưa.
Bề Bắc chín lần rồng lần sớm.
Non Nam một ngọn hạc về trưa.
Nhờ câu năm nọ như ngày nọ, Nghĩ đến bao giờ khóc bấy giờ.
Thua được cuộc cờ thôi để đỏ, Gội ơn cây cỏ vẫn còn thưa.