Xin Đừng Ốm

Tác giả : R. L. Stine
  • Lượt đọc : 368
  • Kích thước : 0.97 MB
  • Số trang : 71
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 79
  • Số lượt xem : 1.066
  • Đọc trên điện thoại :
— Corey! Đừng có đá vào lưng ghế! – Bố lên tiếng từ ghế ngồi đằng trước ô tô.

— Và hãy rụt cái cùi trỏ của em khỏi mạng sườn chị. – Chị Meg của tôi rên lên.

— Và hãy quay cánh cửa xe lên. – Mẹ đề nghị. – Nó làm tóc mẹ bay lung tung hết cả.

— Tại sao tất cả mọi người lại cứ chỉ nhằm vào mình mà kêu ca nhỉ? – Tôi than vãn. – Mình chẳng làm gì cả.

Tôi cuộn tròn người lại và gườm gườm nhìn ra cửa sổ. Tôi không muốn tham dự chuyến đi này. Tôi chỉ muốn ở lại nhà tại Shadyside với bạn bè của mình, với cô mèo mắt xám đen bên hàng xóm.

Nhưng không được! Chị Meg phải đi diễn thử ở một trường ba lê vớ vẩn nào đó. Vì thế mà chúng tôi phải tự lèn mình vào chiếc xe ngốc nghếch này và đang trên đường tới bang Pennsylvania trong cái nắng nóng như thiêu mà không có điều hoà nhiệt độ. Đây là lần thứ hai chúng tôi phải rời khu phố Fear.

— Nóng quá! – Tôi càu nhàu khi chúng tôi đã đi được hoảng hơn năm dặm. – Khi nào chúng ta mới tới nơi ạ?

— Tự con cũng biết tới nhà bà Marsha thì mất bao lâu mà. – Từ ghế trước mẹ xoay người lại nhìn tôi. – Chính xác là mất bốn tiếng tính từ cửa chính nhà mình đến cửa nhà bà.

Tôi tròn mắt nhìn mẹ.

— Bà Marsha? – Tôi đáp lại.

Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ mấy lần. Bà Marsha ư? Tôi không hề biết người mà mẹ nhắc đến. Đầu óc tôi hoàn toàn không có bóng dáng cái tên đó.

— Bà Marsha sẽ rất vui khi gặp con. – Mẹ lùa tay vào mái tóc vàng hoe của tôi trìu mến nói.

Tôi lại rất ghét mẹ làm vậy. Tôi đã mười hai tuổi rồi vậy mà mẹ cư xử như thể tôi mới lên bốn.

Tôi né đầu khỏi bàn tay mẹ và hỏi:

— Con gặp bà lần gần đây nhất là hồi nào mẹ nhỉ?

Mẹ ngờ vực nhìn tôi đăm đăm:

— Đừng có nói với mẹ là con đã quên đấy!

— Vâng con sẽ không quên đâu ạ.

Tôi nói khoác. Thực sự thì tôi chẳng nhớ ra.

Chị Meg đưa mắt nói:

— Corey…, chúng ta đã tới thăm bà Marsha tháng bảy năm ngoái nhân dịp sinh nhật em. Bà đã tặng em một đống quà còn gì.

Tôi cười ngượng nghịu và gật đầu:

— À, đúng rồi…

Thật là kỳ lạ. Làm sao mình có thể quên chính bà mình nhỉ?

Meg mở nắp một hộp sữa chua không béo và cắm thìa vào:

— Bà thường gửi cho em những món quà giá trị như ván trượt tuyết, những quả bóng rổ, cả tấm bia phi tiêu kia nữa. Còn chị bà chỉ gửi séc thôi.

— Bà đã gửi cho em tấm ván trượt ấy à? – Tôi giật mình. Tại sao mình vẫn không nhớ ra nhỉ? Mình đã dùng cái ván trượt đó suốt cả năm trời.

— “Bà Marsha” hẳn là một “vấn đề” đó, Corey nhỉ? – Bố cười thích thú.

— Hê hê… Đúng rồi, đúng như vậy. – Bà là một “ vấn đề”, đúng thế. Một người hoàn toàn xa lạ. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi không thể tin được điều này! Tôi hoàn toàn không có một ý tưởng nào trong đầu rằng bà Marsha là ai.

Mẹ vỗ vào đầu gối tôi:

— Thôi nào, Corey. Con đừng đùa cợt nữa.

— À vâng. – Tôi ngồi ngay ngắn lại. – Con chỉ đùa thôi mà.

Làm sao tôi có thể nói với gia đình mình rằng tôi không thể nhớ ra chính bà ngoại mình nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ mình gàn dở. Tôi liếc sang phía chị Meg. Chị ấy đang nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực.

— Đó là em đùa đấy mà! – Tôi khẳng định với một giọng hơi to. – Được chứ? Đùa thôi mà!